Trò Chơi Suy Diễn

Chương 688: Mộng Yểm (27) - Bất ngờ (2)

"Tại sao nhất thiết phải giấu khuôn mặt này? Đại Sư đáng kính của tôi, bây giờ tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi của anh."



Dư Hạnh không quan tâm đến vẻ mặt hơi sốc của Linh Nhân có phải là thật hay không. Hắn mỉm cười và siết chặt ngón tay dưới ánh sáng đỏ của đèn lồng, khí chất có phần giống với Linh Nhân, khuôn mặt xinh đẹp khiến cả thế giới ghen tị đến mức không còn thuộc về “con người” mà giống như lệ quỷ.



"Tôi đã chấp nhận sức mạnh của mình từ lâu rồi. Tôi có thể làm bất cứ điều gì với nó, ngoại trừ làm những điều khiến cho anh vui vẻ."



"Anh muốn tôi biến chất, đau khổ cũng như mang đến nỗi đau cho người khác. Nhưng không, tôi sẽ không làm vậy. Người duy nhất tôi muốn mang đến nỗi đau khổ chính là anh!"



"Tôi hận anh, không chỉ vì anh đã giết gia đình tôi. Anh có nghĩ rằng tôi đã sống quá lâu không? Sống lâu như vậy, tôi thậm chí còn không nhớ được khuôn mặt của những người đó. Lý do tôi hận anh đương nhiên là vì những lời lừa dối và xúc phạm của anh còn đáng nhớ hơn nhiều so với cuộc sống và cái chết mà tôi đã trải qua."



“Anh sẽ phải trả giá vì đã khinh thường tôi.” Dư Hạnh cúi xuống, đến gần Linh Nhân đang nằm trên mặt đất nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Anh cho rằng tôi không biết lý do tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy sao? Sức mạnh trong cơ thể tôi cũng là sức mạnh của anh đúng không?”



"Chính vì anh không thể hợp nhất được với quả cầu đen trong phòng thí nghiệm nên mới tìm người tương tự như anh chính là tôi. Anh dùng tôi làm vật thí nghiệm, hy vọng tìm ra cách thu nhận được sức mạnh trong quả cầu. Nhưng cuối cùng, tôi đã thành công, anh không có cách nào có thể kiểm soát tôi. Anh có lo lắng không?”



Hắn nhìn thấy đồng tử của Linh Nhân co lại một lúc, bật cười sảng khoái: “Ngày nó được hình thành, trước khi tất cả dữ liệu được ghi lại, tôi đã bỏ chạy. Không có dữ liệu quan trọng nhất, mọi nỗ lực của anh đều vô ích, giống như Boss ở màn suy diễn này, đau khổ truy tìm..."



Năm ngón tay của hắn càng siết chặt hơn, chiếc cổ mỏng manh của Linh Nhân giống như một thứ gì đó mỏng manh dễ vỡ, có thể gãy bất cứ lúc nào trong lòng bàn tay hắn.



"Trước khi anh tìm ra được cách dung hợp sức mạnh hoặc khống chế tôi hoàn toàn, anh sẽ không giết tôi, cũng sẽ không chặt tôi thành từng mảnh chôn vùi tôi dưới đất. Đó là vì tôi có thứ để dựa vào, nhưng anh không có lựa chọn nào khác ngoài dựa vào tôi." Đôi mắt của Dư Hạnh nheo lại một nửa, khó nhìn thấy được sự kinh ngạc của Linh Nhân.



Đúng vậy, vì lý do gì mà hắn lại có dũng khí đi vào thế giới hoang đường vô số lần với một cơ thể yếu đuối như vậy, hơn nữa cũng không hề che giấu kỹ, ngay từ đầu đã chủ động gây rắc rối cho Đan Lăng Kính?



Thực ra không phải vì hắn ỷ vào mình không thể chết mà... Hắn vẫn luôn suy đoán, nếu Linh Nhân có thể tạo ra một người bất tử như hắn thì Linh Nhân cũng có thể lợi dụng nguồn sức mạnh này để có biện pháp tiêu diệt hắn hoàn toàn.



Nói cách khác, vấn đề “bất tử” về cơ bản là không thể thực hiện được trước mặt Linh Nhân.



Sở dĩ hắn dám làm tất cả những điều này bắt nguồn từ “kế hoạch” của Linh Nhân dành cho hắn.



Vì đã có kế hoạch nên hắn ta không thể phá hủy nó cho đến khi hắn ta có được nó.



Đây mới là chỗ dựa thực sự, cũng là lý do khiến Dư Hạnh có thể thoải mái khi ở cận kề cái chết.



"Anh biết nhiều hơn tôi nghĩ." Thiếu oxy và khó thở khiến Linh Nhân khó nói chuyện. Hắn ta đưa tay ra, nhưng sức mạnh khổng lồ đó không thể lay chuyển được bàn tay của Dư Hạnh. Trên mu bàn tay của Dư Hạnh xuất hiện một dấu khuôn mặt quỷ màu xanh lá cây lúc ẩn lúc hiện.



Linh Nhân cảm nhận được một lúc rồi mỉm cười nói: "Ha... Quy tắc của tế phẩm... Hôm nay anh đã cho tôi rất nhiều điều bất ngờ."



"Quá khen. Tôi còn đang chờ xem anh sẽ cho tôi điều ngạc nhiên gì." Dư Hạnh lau vết máu trên trán che mất tầm nhìn của hắn chảy ra sau khi da bị rách, khiêu khích nói: "Còn điều cuối cùng, anh không phải là người cuối cùng gọi tôi là A Hạnh.”



“Ồ?” Linh Nhân nheo mắt lại: “Thú vị đấy, còn ai nữa?”



“Một kẻ phiền toái họ Hoa.” Dư Hạnh không có ý định che giấu bất cứ điều gì. Người kia rất có năng lực và rất phiền phức, đến ngay cả Linh Nhân cũng không thể tùy tiện động đến người đó. Việc hắn nói ra tên người đó còn có thể khiến Linh Nhân khó chịu, vì cớ gì lại không làm?



Hắn nói: "Hoa, Túc, Bạch."



“Tuy rằng tôi không thích tính cách của anh ta, nhưng so với anh, anh ta quả thực là một con người chính trực.” Dư Hạnh nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, không kìm lòng được mà nở ra một nụ cười chân thành: “Anh ta có chút khác biệt với anh. Anh ta đuổi theo tôi gọi tôi là Hạnh. Chứ nếu không, đột nhiên gọi tôi như vậy đương nhiên là rất khó chấp nhận.”



"..." Đôi mắt của Linh Nhân đảo quanh một lúc rồi tối sầm lại: "Hoa Túc Bạch sao? Tôi biết anh ta. Ha, từ trước đến giờ anh vẫn không thay đổi gì, y hệt một tiểu thiếu gia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận