Trò Chơi Suy Diễn

Chương 323: Kể cho em nghe chuyện xưa kinh dị (1)

Ngay sau đó, anh ta bỗng nhiên nổi giận. Toàn bộ mặt nước đều nhấp nhô nhẹ nhàng, phát ra những âm thanh kỳ lạ như tiếng kêu la. Giọng hát khàn khàn của anh ta vang vọng trong đầu bà cốt: "Cô chỉ thích cái đẹp thôi phải không? Có phải bây giờ cô cảm cảm thấy tôi rất xấu? " Bà cốt khó thở. Trong ánh mắt xen lẫn nỗi buồn và cả sự hoảng sợ. Cô ta không dám phản kháng: "Anh... Không... . Em... Dĩ nhiên là em muốn anh có một cái túi da hoàn hảo nhất. ... Nếu anh không thích, em sẽ tiếp tục tìm... Không cần giữ lại hắn... ."



"Cô nhớ kỹ cho tôi!" Người từ dưới nước lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn. Những đốt ngón tay nắm chặt: "So với tôi thì cô càng xấu xí hơn nên cô không bao giờ có quyền chỉ trích tôi. Cô chính là thứ xấu xí nhất! Nếu cô dám phản bội tôi thì trên thế giới này sẽ không có ai thích cô nữa. Không một ai thích cô cả!"



Gần như bà cốt không thể nói lời nào, chỉ có thể phát ra tiếng thở, cố gắng giải thích ngắt quãng: "Khụ khụ. .. Em, em sẽ không bao giờ phản bội anh... Mãi mãi không... Ghét bỏ..." Người từ dưới nước nhìn chăm chú vào bà cốt như đang suy nghĩ xem lời cô ta nói có phải là thật không. Vài giây sau, mặt bà cốt trở nên tái nhợt, đôi mắt trợn trắng, sức lực giãy dụa dần dần suy giảm thì người từ dưới nước mới buông tay. "Khụ khụ khụ.. ." Lập tức bà cốt ngã xuống đất, kịch liệt ho khan, bộ dáng trông rất chật vật.



Người từ dưới nước rút tay lại, toàn bộ cổ tay của anh ta lại bị ống tay áo màu đen che lại. Anh ta lùi lại một chút, lạnh lùng nói: "Chỉ cần hắn." Trong ánh mắt của bà cốt tràn ngập sự vui sướng.



Dù sức lực còn chưa hồi phục từ cơn ngạt thở nhưng cô ta không thể kìm nén được niềm vui sướng.



Cô ta đã tìm kiếm suốt nhiều năm, cuối cùng cô ta cũng đã tìm thấy một cái túi da hoàn hảo mà Thích Duy hài lòng. Ngay lập tức cô ta có thể đưa Thích Duy rời khỏi con sông này và sánh bước bên anh tai Tuy nhiên câu nói tiếp theo của người từ dưới nước đã đánh gãy suy nghĩ của bà cốt: "Tôi đói rồi." "Anh lại cảm thấy đói à?" Bà cốt nhẹ nhàng lặp lại rồi hỏi:"Mấy ngày trước không phải anh vừa ăn cô bé gái nhỏ từ ngôi làng bên cạnh sao. Và những ngày qua, em đã sử dụng phép thuật để nhiều người chủ động hiến dâng thịt và máu. Nếu bây giờ anh lại ăn thêm nữa thì một số người trong làng sẽ chết và em không thể giải thích về sự bất tử..."



"Tôi đói rồi. Cô phải tìm cách mang đồ ăn cho tôi." Người từ dưới nước không hề thông cảm cho bà cốt. Sau khi nói xong, anh ta lặng lẽ quay người rồi đi xuống dưới nước. Bà cốt mím môi. Từ trước đến nay cô ta không bao giờ phản đối bất kỳ yêu cầu nào của Thích Duy. Nếu anh ta muốn ăn thì cô ta sẽ làm đủ mọi cách để thực hiện yêu cầu đó. Thậm chí điều đó có tạo ra sơ hở trong lời giải thích của thầy tu về cách quản lý công việc kinh doanh gặp khó khăn thì cũng không thành vấn đề. Lúc này Dư Hạnh đang dựa vào thân cây to và mạnh mẽ. Hắn đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này.



Hắn vẫn chưa đi đến ngôi làng lấy hòm đựng thuốc. Thay vào đó, hắn chỉ đi xa một chút rồi quay lại và trực tiếp trốn sau cây.



Lúc này, suy đoán trong đầu hắn đã được xác nhận: "Ô, cái gọi là thần tiên hóa ra chỉ là một con quỷ nước đã tu luyện nhiều năm."



Đúng như mong ước, Dư Hạnh đã biết được lý do mà bà cốt muốn đuổi hắn đi. Khi người từ dưới nước nổi lên từ từ biến mất trong nước, bà cốt cũng đi dọc theo bờ sông như lời hắn nói. Còn Dư Hạnh thì quay trở về ngôi làng.



Mặc dù đi trong khu rừng rất dễ bị lạc đường nhưng từ khi sinh ra Dư Hạnh đã có trí nhớ tốt nên việc ghi nhớ đường đi không phải là vấn đề khó khăn đối với hắn. Dư Hạnh đi qua từng cây cao to đến độ che mất ánh sáng mặt trời để trở về ngôi làng.



Khi mới đến làng, cũng chính là hôm qua. .. Dư Hạnh đã gõ cửa hai lần và người dân trong nhà mở cửa đều có sắc mặt không tốt khi nhìn thấy hắn. Thậm chí một số người còn tránh Dư Hạnh như đang tránh né dịch bệnh vậy. Bọn họ không muốn nói chuyện với Dư Hạnh và hắn cũng có thể đoán được nguyên nhân vì sao họ lại có thái độ như vậy.



Người dân trong làng đầu cho rằng bọn họ là những người may mắn, được thần tiên che chở nên bọn họ có thể tránh khỏi việc bị lấy hồn bởi Hắc Bạch Vô Thường. Và khi bọn họ tiếp xúc với kẻ ngoài thôn thì có khả năng bí mật của bọn họ sẽ bị rò rỉ ra bên ngoài.



Nếu tất cả mọi người đầu biết chuyện này thì việc thần tiên bao che cho bọn họ sẽ bị vạch trần. Như vậy ước mơ có được cuộc sống vĩnh hằng của bọn họ sẽ không còn nữal



Có thể nói, có rất nhiều kẻ lừa dối luôn tận dụng tâm lý này của nạn nhân để lừa gạt bọn họ. Đến chính cả nạn nhân cũng không muốn bị phát hiện thì người khác thật sự khó thể cứu giúp được bọn họ thoát ra khỏi lời nói dối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận