Trò Chơi Suy Diễn

Chương 630: Mộng Yểm (5) - Ác mộng (3)

Hắn đứng đó trầm tư hai mươi giây rồi bị không khí lạnh xung quanh làm cho run cầm cập, khó chịu mà hừ lạnh một tiếng.



Thế là hắn mở cửa nhà Chu Tuyết thêm lần nữa, nghênh ngang đi vào phòng ngủ, sau đó... Đẩy cửa sổ ra.



Bên ngoài cửa sổ phòng ngủ không có bậu cửa sổ, ngay cả song chống trộm cũng không có, chỉ có một phần mở rộng chưa đến năm xăng ti mét.



Bên cạnh là cửa sổ phòng ngủ của nhân vật do Triệu Nho Nho thủ vai.



[Hạnh muốn làm cái gì vậy?]



[Cửa sổ này mở như thế nào vậy?]



[Dù có thể bấu được vào cửa sổ thì cũng không thể nhảy sang cửa sổ của Quẻ Sư được đâu trời.]



[Rơi xuống dưới luôn ấy chứ đùa.]



Dư Hạnh xoay lưng về phía ngoài cửa sổ, mũi giày đặt ở gờ nhỏ chìa ra, một tay nắm lấy khung cửa sổ.



Hắn nhìn một chút, tay chuyển sang nắm lấy thanh bên, rồi đóng cửa sổ lại trong tư thế có độ khó cao này.



Sau đấy, hắn liếc qua phòng của Triệu Nho Nho, không hề do dự thả mà tung người nhảy sang!



Phía bên đó quả thật không có điểm tựa nào để một người đàn ông đang có quán tính ổn định cơ thể được, dù bản lĩnh của hắn tốt đến mức nào cũng không thể.



Trong cơn bão bình luận, dưới con mắt chăm chú của tất cả mọi người, đầu tiên Dư Hạnh nâng lên tay, sau đó...



Phập một cái, lưỡi dao sắc bén cắm vào bức tường.



Lưỡi con dao găm Giấc Mộng Nhiếp Thanh ngập một nửa trong bức tường trắng, phần còn lại tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng nhợt nhạt.



Cả người Dư Hạnh đung đưa hai lần trước khi ổn định được hoàn toàn. Sau đó, hắn giẫm lên phần mở rộng ở cửa sổ phòng Triệu Nho Nho.



Chậc, dù sao đây cũng là "nhà" của cô ấy mà, đâm có một cái lỗ bé tẹo thôi... Chắc không sao đâu!



Dư Hạnh nhẹ nhàng linh hoạt mở cửa sổ vào phòng, vui vẻ nghĩ.



...



Phía bên kia.



Triệu Nho Nho đã chuẩn bị xong bữa ăn và gọi Chu Tuyết ra bàn. Cô ấy không hề biết rằng hơn bốn mươi phút trước trong phòng ngủ của mình lại lòi ra thêm một người, mà người đó còn cực kỳ trơ trẽn bật điều hòa lên rồi nghịch điện thoại trong phòng.



Máy điều hòa trong phòng khách cũng đang chạy, không khí ấm áp không ngừng thổi cộng thêm đồ ăn nóng hầm hập mang đến cho người ta cảm giác yên bình.



Triệu Nho Nho không hổ là một tay thu thập tình báo lão luyện. Dưới sự dẫn dắt khéo léo và chân thành của Triệu Nho Nho, Chu Tuyết đã bị mê hoặc bởi sự đồng cảm sâu sắc mà cô ấy thể hiện rồi kể lại những sự việc đã xảy ra gần đây.



"Chuyện có lẽ bắt đầu từ khoảng một tháng trước, khi mình đi đến nghĩa trang để viếng bà nội. Suốt một tháng qua, mình luôn mơ thấy..."



Triệu Nho Nho ở bên cạnh gắp thức ăn cho cô ấy: "Nói cho mình biết chút được không?"



"Trong giấc mơ, mình... Ban đầu, mình luôn tỉnh dậy ở trên giường, chưa từng nhận ra đó chỉ là một giấc mơ." Chu Tuyết không có hứng ăn, lại thêm gần đây hay thiếu ngủ, tinh thần thì căng thẳng, cô ấy không ăn được bao nhiêu đã đặt đũa xuống.



"Sau đó, mình nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, hắn ta như đang ở ngay trong phòng ngủ của mình vậy. Mình vừa hoảng sợ vừa lục tung cả căn phòng lên mà người đàn ông đó vẫn chỉ cười."



Triệu Nho Nho nhớ tới "vui cười" được đề cập trong gợi ý suy diễn.



"Mình muốn gọi cảnh sát nhưng không tìm thấy điện thoại, muốn chạy ra ngoài thì cửa lại bị khóa. Khởi đầu chính là việc đêm nào giấc mơ này cũng lặp lại. Về sau, mình dần dần phát hiện một số dấu vết mà người đàn ông đó để lại, hắn ta bắt đầu nói chuyện. "



Triệu Nho Nho nghĩ, nếu Chu Tuyết và Lưu Tuyết có quan hệ, người đàn ông trong giấc mơ kia rất có thể chính là Quỷ Tân Lang.



Cô ấy hỏi: "Hắn ta nói cái gì, đe dọa cậu sao?"



"Không phải đe dọa, hắn ta nói với mình rằng..." Chu Tuyết chẳng cần vắt óc nhớ lại, những lời đó giống như đã khắc sâu vào linh hồn, từng câu từng chữ đều rõ ràng.



"Đi theo ta đi, đừng trốn nữa, nàng không trốn được đâu... Trở về đi, trở về hoàn thành việc nàng nên làm, an phận bái đường, làm một tân nương khóc lóc nỉ non..."



Giọng điệu u ám, Chu Tuyết như đang tái hiện lại cách nói chuyện của người đàn ông trong giấc mơ, giọng nói trầm thấp lộ rõ sự ác ý và mê hoặc không hề giấu giếm, khiến Triệu Nho Nho không khỏi nhíu mày.



Kêu Chu Tuyết ở thời đại này đừng trốn nữa, ngoan ngoãn làm một tân nương ư?



Chẳng lẽ, Chu Tuyết thật ra là do Lưu Tuyết đầu thai ở thời đại này sao?



Quá xá luôn, tân lang này cũng dữ dằn ghê, người ta đã đầu thai rồi mà vẫn không buông tha cơ à?



Suy nghĩ của Triệu Nho Nho bay thẳng lên trời, trong khi Chu Tuyết lại hoàn toàn chìm đắm trong nỗi sợ hãi của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận