Trò Chơi Suy Diễn

Chương 255: Mặt nạ cuồng hoan (2)

Dư Hạnh và Triệu Nhất Tửu tiếp tục bước đi trên hành lang sâu thẳm, giống như lúc trước, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy vị trí cầu thang.



Cuối cùng Dư Hạnh vẫn không nói cho Triệu Nhất Tửu nghe miệng vết thương tạm thời chưa lành trên cổ tay hắn là từ đâu mà ra. Dư Hạnh không muốn nói, Triệu Nhất Tửu không cạy được một chữ nên hắn ta cũng chỉ đành từ bỏ.



Đau không? Chắc chắn là đau.



Triệu Nhất Tửu hiểu rõ cảm giác khi có vết thương trên người, vậy nên hắn ta lại càng phục cái điệu bộ dường như không hề bị thương gì của Dư Hạnh.



Triệu một rượu biết rõ loại này miệng vết thương lưu tại trên người cảm giác, cho nên càng thêm bội phục ngu hạnh này một bộ phảng phất hoàn toàn không có bị thương bộ dáng.



Đừng nhìn những thời điểm Dư Hạnh cố ý giả bộ ngoan hiền hay thậm chí là nhấn mạnh bản thân “yếu ớt” đến nhường nào mà tưởng bở, khi thật sự có chuyện xảy ra, hắn can đảm, có trách nhiệm và biết nhẫn nhịn hơn mọi người nghĩ nhiều.



Một lát sau, bảng xếp hạng thay đổi.



[Xếp hạng điểm hiện tại. ] 01,04: 62



05, 06: 60



02,07:44



03, 08: 14



Xếp thứ nhất là Dư Hạnh, Triệu Nhất Tửu, họ dành được năm mươi lầm điểm từ hai trò chơi gọi hồn cộng thêm bảy điểm từ việc bán rượu lúc đầu. Điều này giúp họ vượt qua Tranh Tử, Tiểu Yến.



Vị trí thứ hai và thứ ba rất bình thường, nhưng tốc độ tăng điểm của nhóm xếp thứ tư lại chậm đến mức đáng kinh ngạc.



Đó là nhóm của Chương Tương Linh và Chu Minh, từ khi lên tầng hai, Dư Hạnh chưa nhìn thấy hai người này ở đâu. Hắn nghi là nhóm này vốn không hề lên tầng hai mà chỉ ở lại tầng một để bán rượu.



Không nên chút nào. Mặc dù nhìn Chu Minh có vẻ trầm tính ít nói, nhưng Chương Tương Linh lại là một người phụ nữ có tinh thần hoạt bát sôi nổi, không đến mức cô ta không nghĩ ra được rằng tầng hai mới là sân nhà thực thụ.



Phải biết là nhóm đứng chót sẽ bị loại, dựa vào điều này, không thể có chuyện cô ta không ởi lên.



“Liệu còn phát hiện ra điều gì khác không?” Triệu Nhất Tửu và Dư Hạnh thảo luận nhỏ vài câu, đưa ra một suy đoán. “Có khả năng. Dù sao thì... Ca đêm này sẽ kéo dài liên tục trong sáu tiếng đồng hồ, hiện tại mới là giờ đầu tiên, rất khó để đảm bảo lúc sau sẽ không xuất hiện những quy tắc khác.” Dư Hạnh nghĩ một lúc rồi đưa ra lời kết luận có phần bảo thủ: “Lúc ấy, khi bartender biết có khách cho tôi tiền boa cũng từng nói tôi sẽ cần dùng đến nó sau khoảng một hoặc hai giờ nữa.”



Triệu Nhất Tửu cau mày: “Liệu đó có phải lời nói dối?”



“Cậu thử xem nó có cần thiết không? Mấy tình huống kiểu này, nói ra mà không đạt được hiệu quả bẫy người chơi, còn dễ bị tôi phát hiện là lời nói có độ chính xác không cao thì bartender không cần thiết phải nói. Nhưng chính vì cô ấy nói nên tôi đang nghĩ đây là do hệ thống cưỡng chế.”



Dư Hạnh lắc đầu, hắn bổ sung thêm: “Chưa kể ba đại sảnh ở tầng một được bố trí vô cùng chân thật, không thể chỉ có một tác dụng là đánh lừa những suy diễn giả. Cậu cũng thấy rồi đấy, sau khi công bố bảng xếp hạng điểm lần đầu tiên, các suy diễn giả có đầu óc đoán được ngay là phải lên tầng hai, vậy chẳng phải tầng một không còn tác dụng gì nữa ư? Theo tôi nghĩ, trong suy diễn sẽ không xuất hiện cảnh có diện tích lớn như vậy mà lại vô dụng.” Nói cách khác, hắn đoán lúc sau tầng một vẫn còn tác dụng.



Có lẽ sẽ xuất hiện một luật để khích lệ nhóm suy diễn giả đối đầu với nhau và có thể nhận được điểm theo quy tắc tương tự như ở tầng hai.



Bấy giờ, người có số điểm thấp nhất là Chương Tương Linh và Chu Minh đang đứng bán rượu ở quầy bên kia.



Nói một cách chính xác thì Chương Tương Linh bán rượu một mình, còn Chu Minh thì làm như không liên quan. Chương Tương Linh bán được một chai rượu nữa, khi thấy Chu Minh đang dựa vào góc tường ngủ gà ngủ gật, cô ta nói với vẻ bất lực: “Anh có thể làm mãy chuyện vặt nào đó được không, lỡ như... Lỡ như nửa tiếng nữa chúng ta nhận được tin tức hoạt động ở tầng một, anh không thể lười biếng như vậy được!”



Nghe vậy, Chu Minh chỉ khẽ hé mắt, nhân tiện đổi dáng chân đứng trụ, cất giọng lười nhác: “Không cần, đợi lát nữa hoạt động bắt đầu, số điểm chênh lệch sẽ được bù vào nhanh thôi, tôi không muốn động.” Chu Minh nói với giọng điệu rất bình tĩnh, giống như một đường thẳng không dao động, dù là ai cũng có thể nghe ra anh ta hoàn toàn không có vẻ gì là bất mãn hay ngượng miệng khi nói ra lời này. Anh ta chỉ đang trình bày sự thật —— Là anh ta không muốn động.



Chương Tương Linh thở dài, phải nói thật là từ trước đến giờ cô ta chưa từng gặp suy diễn giả nào lười như vậy, cái khí chất này đã ăn sâu vào cơ thể Chu Minh rồi, giống như một cái đóng dấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận