Trò Chơi Suy Diễn

Chương 124: Thiếu nữ ngồi im lặng (3)

Alex và Susan dường như đã quen với việc có khách. Susan ngấng đầu lên nhìn ba người. Khi nhìn thấy Martha thì ánh mắt của cô bé có dừng lại một chút nhưng sau đó Susan nhanh chóng nhìn xuống và lật trang sách.



Alex thậm chí còn không chào hỏi, chỉ nói nhỏ một câu: "Susan, hộp nhạc của en quá ồn ào."



"Được rồi Alex." Susan nhăn mày nhẹ, tắt chiếc hộp nhạc công chúa nhỏ đang quay trên bàn trà. Dư Hạnh nhìn lướt qua một cách tùy ý. Sau đó hắn nhìn về phía lò sưởi.



Lửa trong lò sưởi rất lớn, củi đốt phát ra tiếng rì rào, vừa mang đến sự mê hoặc vừa mang đến cảm nhận thực tế cho không gian này. Đồng thời khiến cho Dư Hạnh cảm thấy nóng bức.



Bà Brown nhìn theo ánh mắt của hắn rồi cười nói: "Thật xin lỗi, chồng tôi bị ốm nên ông ấy cần phải ở trong môi trường ấm áp liên tục. Nếu các bạn cảm thấy nóng thì có thể cởi áo khoác ra."



"Tôi đã biết, thưa bà Brown." Dư Hạnh treo gọn áo vest cùng mũ lên ở giá treo áo bên cạnh cửa. Hắn tự nhiên bước về phía ghế sofa. Hắn nghe thấy York khi đang treo áo lên đã hỏi bà Brown: "Tôi thành thật xin lỗi vì sự tò mò này nhưng có phải ông Brown có vấn đề gì với sức khỏe phải không ạ?"



Hỏi một câu như vậy ngay trong lần gặp đầu tiên có vẻ không được lịch sự cho lắm. Nhưng câu đó lại trở nên bình thường khi đó chỉ là một sự tò mò của một vị khách, khiến cho người nghe không cần phải tức giận. Bà Brown có lẽ đã nghĩ rằng chồng bà ta sẽ xuống dùng bữa tối cùng nên cũng không có gì cần giấu giếm nên chỉ miễn cưỡng mỉm cười: "Chồng tôi bị ốm nặng cách đây một khoảng thời gian và bác sĩ đã nói rằng có thể không chữa khỏi được. Vì vậy chúng tôi tôn trọng ý muốn của ông ấy, đã đưa ông ấy từ bệnh viện trở về nhà. Cơ thể của ông ấy không thể chịu đựng được lạnh nên không còn cách nào khác, tôi phải đốt lửa quanh năm."



Nghe có vẻ như việc gia tộc Brown không đi ra khỏi cửa cũng đã có lời giải thích. "Rất tiếc khi nghe tin này, nhưng tình yêu của bà dành cho chồng bà thật sự rất khiến mọi người xúc động." York có mái tóc đủ dài để buộc một búi phía sau đầu. Một vài sợi tóc rối bên hai bên má hơi quăn quanh, phần tóc che một nửa mắt. Dáng vẻ cao ráo đầy ưu tú của cậu ấy thật ưu việt. Khi York giao tiếp với bà Brown bằng giọng điệu đặc trưng của một người nước ngoài nên trên người cậu ấy toát ra khí chất cao quý.



Ánh mắt của Dư Hạnh dừng ở trên người York lâu hơn một chút. Trước đây hắn không cảm nhận được gì nhưng sau khi nghe York nói, hắn lại có cảm giác quen thuộc như đã từng nghe đâu đó gần đây. Nhưng nếu Dư Hạnh đã gặp qua York thì với phong cách của cậu ấy, hắn không thể không nhớ rõ người này. Vậy nên, việc nghe quen tai có thể chỉ là một ảo giác.



"Mọi người hãy ngồi nghỉ một lúc. Tôi sẽ sắp xếp phòng cho các bạn. À, mối quan hệ giữa các bạn là gì?" Bà Brown đang tính rời đi nhưng lại quay trở lại. Ánh mắt bà ta lơ đãng nhìn Dư Hạnh, York và Martha.



Trong ánh mắt của bà Brown, Dư Hạnh như thấy được nhiều cách sắp xếp mối quan hệ giữa ba người bọn hắn. Đúng vậy, ở Anh thì mọi thứ đều có thể xảy ra.



Martha cõng theo một túi lớn. Sau khi bước vào, cô ấy nhìn kỹ từng người, không thấy ai giống ma quỷ nên Martha mới nhẹ nhõm, chuyển sự chú ý sang câu hỏi của bà Brown.



Không cần nói, hai chàng trai đẹp trai! Tôi thật sự muốn cả hai



Dù bọn họ là hai tên đàn ông biến thái nhưng họ đẹp trai nên tôi đều muốn! "Tôi..."



York nhìn thấy ánh mắt tràn đầy vẻ hưng phấn mắt của Martha, cậu ấy nhận ra rằng có thể cô ấy sắp nói ra điều điên rồ. York nhanh chóng đặt một tay lên đỉnh đầu Martha, còn tay còn lại che miệng, ho một vài tiếng, dập tắt những lời chưa kịp nói của Martha: "Khu, khụ, tôi và Roy là bạn tốt. Còn Martha là em gái của tôi."



Sau khi nói xong, cậu ấy buông tay ra. Martha chỉ cảm thấy đỉnh đầu lạnh lẽo, đặc biệt lạnh lẽo. Thật là kỳ lạ, ở trong phòng lò sưởi mà còn cảm thấy lạnh à? Chẳng lẽ York đang cảnh báo mình àI



Martha rất thông minh, cô ấy xoa nhẹ đỉnh đầu lạnh của mình.



Hừ, em gái thì là em gái.



Bà Brown đã đi sắp xếp phòng cho khách.



Trong khi hai người còn đang ồn ào, Dư Hạnh đã ngồi xuống bên sofa, trò chuyện với Susan một lúc.



"Nè, tối nay chúng tôi sẽ làm phiền ở nhà của em. Em tên gì? Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?" Dư Hạnh sử dụng một khuôn mặt xinh đẹp của mình kết hợp với giọng điệu nhẹ nhàng nhất để trò chuyện với Susan.



Susan không phải là một đứa trẻ ngây thơ. Ở tuổi mười năm đã là giai đoạn dậy thì. Và hiện nay trẻ con còn hiểu biết nhiều hơn nên nếu bạn nói chuyện với Susan như đang dỗ một đứa trẻ còn thì có lẽ trong lòng cô bé đã sớm chửi bạn là đồ ngu ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận