Trò Chơi Suy Diễn

Chương 710: Ước nguyện xưa (4) - Sắc thuốc (2)

Là nhân vật Tiểu Cận đói rồi.



May mà Dư Hạnh được phép ăn tối. Hắn cảm thấy vô cùng cao hứng khi được tham gia vào bữa cơm gia đình của đám người hầu. Hắn vừa ăn cơm vừa lắng nghe mọi người tán gẫu thảo luận về những chuyện nhỏ lặt vặt xảy trong Phương phủ. Trong thời gian đó, hắn chú ý đến một chàng trai cao lớn với đôi mày rậm và đôi mắt lớn, cơ thể vô cùng cường tráng. Người đó được mọi người gọi là A Hổ.



Dường như Lương ma ma đã an toàn trở về phủ sau khi đi mua đồ vật theo yêu cầu của chủ nhân.



Dư Hạnh híp mắt suy đoán xem rốt cuộc vào hôm nay ai là người sẽ gặp rắc rối.



Mọi chuyện đều phải có một màn khởi đầu. Chỉ là không biết rằng ai sẽ là nạn nhân đầu tiên trong âm mưu này.



Khi mặt trời lặn về phía tây, công việc mà thầy thuốc Thôi giao cho bọn họ đã kết thúc. Dư Hạnh rảnh rỗi ngồi trong phòng đọc sách.



Lúc này không có gì bất thường xảy ra. Dư Hạnh cũng không thấy trong đám người có người nào có khuôn mặt lạnh lẽo, không có một chút biểu cảm. Xem ra Triệu Nhất Tửu vì để không lộ thân phận nên hắn ta đã bỏ ra một cái giá cao để đạt được điều đó.



Tưởng tượng đến cảnh Triệu Nhất Tửu vì không để lộ thân phận mà hắn ta đã diễn ra bộ dáng hồn nhiên hoạt bát trước mặt NPC đã khiến Dư Hạnh buồn cười đến đau cả bụng.



Khi thấy Dư Hạnh mỉm cười, A Quế luôn chú ý đến hắn liền hỏi: "Tiểu Cận, ngươi đang đọc sách gì vậy? Ta thấy ngươi cười như vậy thì có phải ngươi đang đọc cái loại sách có hình hoạ kiểu kia sao?"



Dư Hạnh mất một hai giây để nhận ra loại sách có hình hoạ kiểu kia mà A Quế nói là gì. Hắn nhìn thấy cậu ấy chuẩn bị đến gần để xem cùng thì hắn đưa một tay đẩy đầu của A Quế ra xa rồi tức giận nói: "Ta không có đọc loại sách đó đâu. Ngươi đừng suy nghĩ lung tung."



Đứa nhóc này trông thì có vẻ ngây thơ nhưng sao trong đầu sao lại có những suy nghĩ như vậy!



"Ồ." A Quế tiếc nuối nằm lại trên giường của mình.



Các hoạt động giải trí của người hầu vào thời đại này rất ít. Khi trời tối thì cơ bản chỉ có một số trò chơi như xúc xắc hoặc các trò chơi nhỏ để mọi người giải trí. A Quế và hai người khác trong phòng không quá thân thiết nên cậu ấy chỉ muốn tìm đến Dư Hạnh để trò chuyện. Nhưng Dư Hạnh lại tập trung đọc sách, hoàn toàn không để ý đến cậu ấy.



Trong Phương phủ có nhiều người hầu đã được bồi dưỡng từ nhỏ hoặc được truyền đạt một số kiến thức. Tối thiểu là phải biết chữ.



A Quế cố gắng cầm lấy một cuốn sách bên cạnh để đọc qua một chút. Và sau vài phút thì cậu ấy nhận ra một điều rằng. . . Cậu ấy đang buồn ngủ.



Những cuốn sách phức tạp này luôn khiến người đọc bị buồn ngủ. Chúng không hấp dẫn bằng một cuốn tiểu thuyết hấp dẫn. Nhưng các cuốn tiểu thuyết chất chứa dưới giường thì A Quế đã đọc qua hết mà cậu ấy lại quên mất là phải mua thêm.



Càng đọc thì A Quế lại càng cảm thấy buồn ngủ sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cậu ấy ngạc nhiên rồi khen ngợi rằng phương pháp này thật sự quá tuyệt vời. Không hổ là phương pháp ru ngủ mà Tiểu Cận đã khám phá ra!



Chỉ là có lẽ Tiểu Cận chắc chắn bị những vết thương trên cơ thể giày vò đến mức không thể nào ngủ được?



A Quế cảm thấy đau lòng thay cho Dư Hạnh một chút. Sau đó cậu ấy vỗ vỗ cánh tay của Dư Hạnh: "Tiểu Cận, ta đi ngủ đây."



"Đi ngủ đi." Dư Hạnh ngẩng đầu liếc nhìn A Quế một cái. Hắn nhìn thấy cậu ấy đã kéo chăn và lăn người đi ngủ. Hai chàng trai kia cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Sau đó hắn lại chuyển sự chú ý vào cuốn sách trong tay.



Dư Hạnh đang đọc nhật ký của Lương Nhị Ny.



Ở giai đoạn thứ ba, túi quỷ vẫn được treo trên eo của hắn. Bên trong túi quỷ có [Bột Nhìn Thấu], [Sổ Tay Ghi Chép Của Hạnh], [Nhật ký của Lương Nhị Ny] nhưng hắn lại không thấy [Rượu Giao Bồi]. Có lẽ thứ đồ này đã được Triệu Nhất Tửu lấy ra và đang ở trên người hắn ta.



Cuốn nhật ký này của Lương Nhị Ni không phải bắt đầu từ ngày gặp gỡ đại sư mà là những việc đã xảy ra sau những biến cố đó. Văn phong sử dụng lối viết hồi tưởng nên tràn ngập cảm giác hối hận và đau khổ.



Tóm lại sau khi đọc từ đầu đến cuối, Dư Hạnh nhận thấy có nhiều thông tin hữu ích sẽ hỗ trợ hắn trong việc vượt qua giai đoạn cuối của nhiệm vụ thứ ba khi gặp lại cảnh hôn lễ.



Sau khi Dư Hạnh đã đọc xong và ghi nhớ thông tin hữu ích thì ba người kia đã ngủ say và phát ra tiếng ngáy nhỏ.



Dư Hạnh nghĩ một chút rồi tắt đèn dầu khiến cả căn phòng chìm vào bóng tối không thấy được năm ngón tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận