Trò Chơi Suy Diễn

Chương 547: Nhiệm vụ song song (2)

Tâng một như thường lệ đang diễn ra các hoạt động giải trí, hắn thăm dò nhìn thoáng qua. Lần này bọn họ chơi mạt chược. Ngay cả Triệu Mưu cũng ngồi đó, còn có thêm mấy người nhà họ Lạc và nhà họ Hứa, chỉ là không thấy Triệu Nhất Tửu. "Dư Hạnh, đến đây chơi cùng đi." Triệu Miều cũng không có ở đây, Triệu Doanh Doanh vẫn nhiệt tình như mọi khi. Cô ấy đặt ly rượu vang đỏ trong tay xuống, giẫm lên giày cao gót tiến đến ôm lẫy bả vai Dư Hạnh: "Tên Triệu Mưu này quá lợi hại, thắng được bao nhiêu tiền của chị đây. Cậu cũng đến thử xem, hãy khiến anh ta thua đến quần lót cũng không còn!" Dư Hạnh nhìn vào khuôn mặt đã ngà say của cô ấy, cười nói: "Vừa rồi tôi chơi hơi mệt, muốn lên nghỉ ngơi một chút.”



"Ồ...” Người phụ nữ này táo bạo lại hào phóng, cũng không bắt ép hắn, nghe vậy lập tức buông tay: "Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt nha... Đúng rồi, đừng quên lúc 8 giờ vào hệ thống xem qua.”



Tám giờ tối nay, bảng livestream của hệ thống Suy Diễn Hoang Đường sẽ công bố [Đường Thẳng Song Song Chết Chóc] và quy tắc báo trước của giai đoạn mới. Mặc dù tin tức công bố sẽ không quá nhiều, nhưng cũng rất quan trọng.



Dư Hạnh đáp một tiếng, bước lên cầu thang lên tầng bốn, sau đó... Gõ cửa phòng Triệu Nhất Tửu.



Hắn đoán thanh niên tự kỷ này chắc chắn ở trong phòng đợi. Quả nhiên, mười mấy giây sau, Triệu Nhất Tửu ra mở cửa, đầu tóc ướt sũng, trên mặt dính một lớp nước mỏng, không đeo kính mắt, ngực phập phồng, hô hấp nhanh hơn hẳn so với bình thường, tầm mắt liếc qua Dư Hạnh đứng ở cửa.



Nhìn thấy hắn, Triệu Nhất Tửu sửng sốt một chút: "Sao cậu lại đến đây?"



"Cậu đang làm gì vậy?" Dư Hạnh hỏi, "Tôi rảnh rỗi chán quá, tìm cậu nói chuyện chút.”



“..." Triệu Nhất Tửu không trả lời, chỉ mở cửa lớn hơn một chút, sau khi Dư Hạnh vào thì thuận tay đóng cửa lại. Hắn ta không mặc áo sơ mi, mà mặc một chiếc áo thun thể thao, tay áo cuộn đến khuỷu tay, lộ ra cơ bắp rắn chắc. Dư Hạnh liếc mắt nhìn thấy bao cát trong phòng Triệu Nhất Tửu, lúc này bao cát hơi dao động, mà bia ngắm bên trên cũng đầy dấu vết. Không phải lỗ nhỏ do phi tiêu để lại, mà là những vết đâm và vết cắt dài.



Hắn lý giải được tại sao trên mặt Triệu Nhất Tửu lại có nước. Có lẽ là nghe thấy có người gõ cửa nên dừng lại đi rửa mặt.



Hắn cười nói: "Người khác đang chơi, cậu lại tập luyện?” "Không có gì để làm.” Triệu Nhất Tửu lạnh lùng nói, vẩy nước đang đọng trên tay. Hắn ta không thích nơi có nhiều người, đặc biệt là nơi có người lớn, luôn cảm thấy không phù hợp với mình. Chuyện xã giao cũng không phải là chuyện hắn ta cần quan tâm. Từ nhỏ hắn ta đã bị bài trừ, lớn lên cũng không có hứng thú đi làm thân với người khác.



"Cậu tiếp tục đi, tôi xem.” Dư Hạnh chọn một cái ghế ngồi xuống, như người không xương dựa vào ghế.



Biểu cảm Triệu Nhất Tửu một lời khó nói hết, đứng tại chỗ hỏi: “Cậu đến xem tôi tập luyện?"



Dư Hạnh: "Ừm? Nếu không cậu mong muốn tôi làm gì?" Triệu Nhất Tửu: "Tôi chỉ không nghĩ tới cậu còn nhàm chán hơn tôi.”



Hắn thuần thục cầm lấy con dao găm trên bàn, con dao găm này rất bình thường, không phải tế phẩm Chỉ Sát, nhưng kích thước và đường kính lưỡi dao rất giống với Chỉ Sát.



Bỏ qua sinh vật hình người trong phòng, Triệu Nhất Tửu tập trung vào bia ngắm, nheo mắt, đột nhiên phát lực trong tư thế đứng cực kì tùy tiện, toàn bộ cơ thể xoay tròn nửa vòng, đâm mạnh con dao nhỏ trong tay vào hồng tâm. Rút dao ra, hắn ta đổi một tư thế rõ ràng không thể lên lực, lần nữa phóng dao găm vào bia ngắm, vẫn là vị trí vừa nãy!



Quay lưng, ngồi xổm... Bất kể tư thế lúc đầu như thế nào, hắn ta đều sẽ dùng khoảng thời gian ngắn ngủi mấy giây để điều chỉnh tốt, sau đó dùng lực hung hăng đâm xuyên qua hồng tâm!



Dư Hạnh có thể thấy rằng Triệu Nhất Tửu đang tập luyện tấn công trong trường hợp khẩn cấp, đảm bảo rằng hắn ta có thể tấn công chính xác đến điểm mà mình muốn bất cứ lúc nào với bất kỳ tư thế nào.



Luyện một lát, Triệu Nhất Tửu buông dao găm nhỏ xuống, xoay xoay cánh tay và cổ tay vừa tập liên tục, nắm lấy vạt áo thun lau mồ hôi trên trán, bắt đầu tập luyện chiến đấu. Hắn ta tập luyện rất nghiêm túc, dường như không có gì có thể khiến hắn ta phân tâm. Theo âm thanh va chạm không ngừng với bao cát, khuôn mặt Triệu Nhất Tửu càng ngày càng lạnh lùng căng chặt, dường như chưa bao giờ lộ ra trước mặt người khác.



Dư Hạnh bắt đầu suy tư, tại sao Triệu Nhất Tửu lại bị phân vào truyến Chính Đạo? Nhìn thì chỉ thấy khí chất lạnh lùng đậm mùi nhân vật phản diện, kết quả lại là một người tốt đàng hoàng chững chạc. Nếu như không phải do hoàn cảnh, vậy hắn ta dựa vào chính mình để duy trì được bản tính này sao?



Người như vậy, tính cách phải kiên định đến mức nào...



( cầu kim phiếu bạo chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận