Trò Chơi Suy Diễn

Chương 712: Ước nguyện xưa (4) - Sắc thuốc (4)

"Kẹt kẹt…"



Chính vào lúc này trong khi hình bóng của người đàn ông đó không hề di chuyển nhưng cửa phòng dùng để sắc thuốc lại mở ra.



Dư Hạnh rất háo hức chờ đợi màn kịch quỷ quái sắp diễn ra nhưng trên khuôn mặt của hắn lại hiện lên sự bối rối và do dự. Sau đó hắn từ từ bước vào căn phòng đó.



Khi bước đến gần cửa, Dư Hạnh có thể nhìn thấy toàn bộ cách bài trí trong phòng sắc thuốc.



Cái bếp nhỏ lại được đốt lên phát ra hơi nóng dưới ánh lửa.



Các loại thảo dược được xếp ngổn ngang ngay bên cạnh bếp. Chúng không được sắp xếp một cách trật tự. Thậm chí một số dược liệu còn được trộn lẫn với nhau một cách lộn xộn. Trông chúng lúc này hoàn toàn không giống với phong cách cẩn thận của thầy thuốc Thôi thường có.



Nhưng thầy thuốc Thôi vẫn ngồi quay lưng về phía cửa, trang phục không khác gì so với ban ngày. Y vẫn cầm một cái cây dài để khuấy đều thuốc.



Dư Hạnh dừng lại ở cửa rồi nói nhỏ: "Thầy thuốc Thôi? Là ngươi đã gửi lời nhắn cho ta phải không?"



Thầy thuốc Thôi dường như nhíu mày nhưng giọng điệu vẫn rất ôn hòa: "Đi vào đi. Sau đó đóng cửa lại."



Dư Hạnh chớp mắt mấy cái. Sau khi bước vào căn phòng, hắn đóng cửa lại rồi đi về hướng thầy thuốc Thôi.



Thầy thuốc Thôi thật sự đang đun thuốc. Mùi hương trong phòng giống như mùi hương hắn ngửi thấy vào ban ngày. Dư Hạnh thể hiện ra sự căng thẳng và sự nghi hoặc của mình.



"Thầy thuốc Thôi, đã muộn như vậy mà tại sao ngươi còn muốn ta đến đây? Và... Tại sao lại viết những từ đó?" Dư Hạnh đứng trước mặt thầy thuốc Thôi và nhìn vào khuôn mặt không có biểu cảm của y, giọng run lên: "Ta đã nghĩ rằng đại sư sắp đánh ta rồi đấy... Quá đáng sợ, thầy thuốc Thôi."



Thầy thuốc Thôi quay sang nhìn về phía Dư Hạnh rồi hỏi lại: "Tại sao ngươi lại sợ hãi như vậy?"



"Vì... Vì đại sư không thích ta. Chả phải ngươi và Lương ma ma cũng đã nhắc ta phải cẩn thận với đại sư rồi sao?"



Thầy thuốc Thôi nhìn thẳng vào mắt của Dư Hạnh rồi hỏi lại: "Cẩn thận với đại sư sao? Thật lạ kì lạ. Đại sư đã làm ra chuyện gì đáng sợ mà khiến ngươi cảm thấy nguy hiểm như vậy?"



Thầy thuốc Thôi nhìn thấy thân thể Dư Hạnh càng run rẩy. Trong giọng nói dần mất đi sự dịu dàng. Toàn bộ hành động của y dần trở nên rất kỳ lạ.



Thầy thuốc Thôi tiếp tục hỏi: "Tại sao ngươi lại run rẩy như vậy? Chẳng lẽ ta cũng không thích ngươi và có người nào đó đã nhắc ngươi phải cẩn thận với ta sao?"



"Không, không, nhưng... " Dư Hạnh lùi lại một bước. Dường như hắn vẫn cảm thấy đau đớn vì vết thương ở chân nên khuôn mặt của hắn biến dạng vì cơn đau: "Thầy thuốc Thôi, lúc này ngươi nói chuyện rất kỳ lạ và... Tại sao ngươi lại không chớp mắt vậy... "



Từ khi Dư Hạnh bước vào đến giờ, thầy thuốc Thôi ngoài việc khiến đôi mắt chuyển động và mở miệng khi nói chuyện thì y hoàn toàn không có thêm bất kỳ một động tác nào khác. Nhìn thầy thuốc Thôi lúc này trông như một bức tượng.



"Ồ? Ta quên mất phải chớp mắt rồi." Thầy thuốc Thôi chậm rãi nói chuyện rồi thử nhảy mắt một cách bình thường: "Ta làm như vậy thì đúng không?"



Dư Hạnh: "..."



[Điều gì đang xảy ra, kỳ lạ quá.]



[Tôi cảm thấy sau lưng mình thật lạnh lẽo.]



[Giờ đã quá nửa đêm, tôi không ngủ mà lại ngồi xem livestream. Thật là kích thích.]



[Thầy thuốc Thôi có phải là quỷ không?]



May mắn là thầy thuốc Thôi cũng không quan tâm đến vấn đề đó nữa. Y nói: “Ngươi đến đây giúp ta nhìn nồi thuốc đi."



Dư Hạnh từng bước di chuyển về phía thầy thuốc Thôi.



"Ngươi mở nồi thuốc ra rồi xem màu sắc của thuốc." Có vẻ lần này thầy thuốc Thôi đã quyết định sẽ không hành động gì. Y ra lệnh cho Dư Hạnh. Sau đó thầy thuốc Thôi nhìn thấy tay của Dư Hạnh run như cầy sấy nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn mở nắp nồi thuốc lên. Hơi nước bất thình lình tràn ra ngoài không khí tạo nên một đám sương màu trắng.



Trong nồi thuốc, nước thuốc đã đen sì. Trông màu sắc khá kỳ lạ.



"Ngươi dìu ta sang bên kia đi. Sau đó ngươi ngồi đây canh nồi thuốc." Thầy thuốc Thôi nói.



Dư Hạnh nhìn y một cái rồi vươn tay giữ lấy cánh tay của thầy thuốc Thôi một cách nhẹ nhàng như không có sức.



Sau đó chỉ thấy Dư Hạnh chỉ chạm nhẹ vào người thầy thuốc Thôi đã khiến cơ thể của y lung lay và đầu của thầy thuốc Thôi trượt rơi về phía trước...



"Bộp." Một tiếng động vang lên cũng là lúc đầu của thầy thuốc Thôi rơi vào cái ấm đang phun hơi nóng khiến nước thuốc đen bắn ra khắp nơi, còn văng lên cả khuôn mặt đang tràn đầy vẻ sợ hãi của Dư Hạnh. Chất lỏng nóng hổi bắn lên da tạo ra cảm giác đau nhói.



Đầu thầy thuốc Thôi lăn lộn trong trong nồi thuốc, tóc đen phiêu đãng trên bề mặt nước. Nửa khuôn mặt nổi lên. Một đôi mắt mở to lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Dư Hạnh.



"Ùng ục… Ùng ục…"



Nồi thuốc cũng không quan tâm lúc này nó đang đựng cái cái gì mà vẫn chăm chỉ hầm thuốc, phát ra âm thanh sống động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận