Trò Chơi Suy Diễn

Chương 277: Bẫy ngôn từ (3)

“Được thôi, các cậu có thể mua đồ ở chỗ tôi. Có điều tôi phải hỏi các cậu một câu, rốt cuộc các cậu biết được thông tin này bằng cách nào?” Người quản lý tuy bất đắc dĩ, nhưng vẫn còn thấy tò mò. Dư Hạnh nhớ tới con quỷ mặt buồn hốt hoảng chạy trối chết kia, bật cười: “Tất nhiên là do tôi thông minh tài trí rồi chứ còn gì nữa... Anh quản lý à, danh sách vật phẩm có thể mua đầu?”



Còn lâu ông đây mới tin cậu thông minh tài trí gì gì đó! Nhiệm vụ còn chưa thèm làm, lấy đâu ra manh mối!? Người quản lý thầm mắng một câu, nhưng cuối cùng vẫn móc một tờ giấy trắng ra từ trong túi.



Chữ viết trên tờ giấy trắng rất nhỏ, từ đầu đến cuối đều đỏ như máu, nếu như ghé sát vào mũi, còn có thể ngửi được mùi máu tanh nhè nhẹ đang hòa vào không khí.



Có vẻ ở thế giới này, “vật phẩm” trong mắt suy diễn giả và “vật phẩm” trong mắt người thường hoàn toàn khác nhau, hệ thống tỉnh tế lên tiếng nhắc nhở. Khi Dư Hạnh và Triệu Nhất Tửu đặt tờ danh sách vật phẩm lên bàn, nó còn giải thích theo cách mà suy diễn giả có thể hiểu được. [Giấc Mộng Nhiếp Thanh: Tế phẩm, sau khi dung hợp với Mặt Nạ Nhân Cách của suy diễn giả, có thể hóa hình thành vũ khí dạng dao ngắn. Giá đổi 5000000 miinh tệ.] [Cuồng Hoan Giả Dối: Tế phẩm, sau khi dung hợp với Mặt Nạ Nhân Cách của suy diễn giả, có thể hóa hình thành tế phẩm dạng la bàn. Giá đổi 5000000 minh tệ.] [Canh Mạnh Bà (giả): Đạo cụ, sau khi uống, có thể thanh lọc từ 10 đến 30 độ dị hóa nhần cách (Bất kể độ dị hóa nhân cách là bao nhiêu), vô cùng quý giá. Giá đổi 5000000 minh tệ.]



Ba cái đầu tiên của danh sách, khiến cho tim hai người đập thình thịch.



Dư Hạnh rất để mắt tới [Giấc Mộng Nhiếp Thanh], hiện giờ thứ hắn thiếu chính là vũ khí, thú này đúng là gãi đúng chỗ ngứa mà.



Ấy thế nhưng bây giờ hắn không mua nổi.



Ngoài mười vạn minh tệ tiền tip nhận được lúc đầu, hắn đã giết bảy con quỷ mặt buồn, nhận được bảy mươi vạn minh tệ, Triệu Nhất Tửu giết mười con quỷ mặt buồn, có một trăm vạn minh tệ, cả hai người cộng lại cũng chỉ có một trăm tám mươi vạn, vẫn còn cách năm trăm vạn quá xa.



Huống chi đạo cụ Canh Mạnh Bà kia cũng vô cùng hấp dẫn, tuy rằng bản thân Dư Hạnh không cần dùng đến, nhưng nếu như sau này độ dị hóa nhân cách của đồng đội tăng cao, có Canh Mạnh Bà, cũng tương đương với việc có thêm một cơ hội làm mới trạng thái.



Dư Hạnh đã được nghe Khúc Hàm Thanh nói, cửa hàng đạo cụ sau khi phân hóa cũng chỉ bán đạo cụ khôi phục khi độ dị hóa chưa vượt quá 30%. Chỉ cần độ dị hóa vượt quá 30%, cũng đồng nghĩa với việc không thể trở lại đường sống, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân càng lúc càng vặn vẹo, càng đi càng xa, mãi cho đến khi biến thành quái vật hay bỏ mạng giữa đường. Cho nên Canh Mạnh Bà thật sự rất đáng quý! Dư Hạnh cũng muốn có.



Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đưa ra quyết định: Giết áo đỏ! Phía dưới ba món đồ đắt đỏ này vẫn còn nhiều vật phẩm khác, ví dụ như:



[Lời Nguyền Ngẫu Hứng: Đạo cụ, sau khi sử dụng, có thể nguyền rủa một người bị vận đen quấn thân (sử dụng một lần, sau đó mất hiệu lực), cho đến khi đối phương mất mạng. Giá đổi 3000000 minh tệ.]



[Dưới Sông Vong Xuyên: Đạo cụ, một vò rượu, có thể dùng để tiễn ngươi ta tới địa ngục. Giá đổi 3000000 minh tệ.] [Lòng Tham Không Đáy: Đạo cụ, một vò rượu, sau khi uống, độ dị hóa nhân cách tăng lên 5%. Giá đổi 1000000 minh tệ.]



[Phiếu Miễn Tham Gia Tiệc Cuồng Hoan: Có hiệu lực một giờ, quỷ vật sẽ không tìm tới người dùng, cho dù có tháo mặt nạ. Nhưng khi tấn công quỷ vật hoặc bị phát hiện, hiệu ứng này sẽ biến mất. Giá đổi 800000 minh tệ, dùng nhiều lần.]



Này đó chỉ là toàn bộ vật phẩm một bộ phận, có đạo cụ, có rượu được bán ở quầy bar, còn có món Thần Khí giữ mạng đối với rất nhiều người, đó là [Phiếu Miễn Tham Gia Tiệc Cuồng Hoan].



Nhưng đối với Dư Hạnh và Triệu Nhất Tửu mà nói, Phiếu Miễn Trừ không phải thứ gì tất yếu, vì có được nó cũng chỉ xem như đảm bảo an toàn hơn mà thôi, bọn họ muốn kiếm minh tệ hay điểm tích lũy, thì cũng đầu phải giết qUỶ.



Ngoài phiếu miễn tham gia, có khá nhiều thứ khiến cho kẻ bần cùng như Dư Hạnh coi trọng, nhưng đã có thứ muốn mua, mà minh tệ lại có hạn, những thứ khác chỉ đành tạm thời từ bỏ. “Có nhìn trúng thứ gì không? Tiền của hai cậu đủ để mua hai tấm phiếu miễn tham gia tiệc cuồng hoan đây.” Người quản lý lại cúi đầu lướt điện thoại.



“Hẳn là Chu Minh và Chương Tương Linh đã mua phiếu miễn tham gia. Nhưng chúng tôi không cần.” Dư Hạnh nói, hắn thoáng nhìn Triệu Nhất Tửu điềm tĩnh bên cạnh, nghĩ bụng: “Bây giờ trông mình và cậu ta giống quỷ bào thai sinh đôi áo đỏ nhỉ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận