Trò Chơi Suy Diễn

Chương 285: Thật thú vị, cậu dám mắng t...

Dư Hạnh thở dài: "Không nghĩ tới một con quỷ áo xám như mày mà cũng biết nghĩ cho quỷ Nhiếp Thanh như thế."



Quỷ mặt buồn gật đầu, trong giọng nói mang theo nụ cười, không còn khóc lóc run rẩy nữa, nó tiến lại gần. Giọng nói phát ra lại là giọng dịu dàng và lịch sự của thanh niên trong chiếc radio kia: "Đương nhiên, dù sao thì họ cũng là khách quen, hơn nữa ông chủ Nhiếp Thanh tốt bụng như vậy, làm sao tôi có thể nhẫn tâm để xảy ra chuyện tổn hại đến danh tiếng của quán rượu được?" "Tốt lắm, ít nhất xét về mặt tự tâng bốc mình thì ông chủ Nhiếp Thanh phải được xếp vào top mười trong số những người và quỷ mà tôi từng gặp." Khi cơn choáng váng dần giảm bớt, Dư Hạnh đứng dậy với tư thế chật vật. Hắn phủi bụi đất trên mông nhưng lại làm dính máu trên tay mình.



Quỷ mặt buồn không hề ngăn cản hành động của hắn mà chỉ tò mò nói: "Vậy hắn anh đã gặp rất nhiều người và quỷ nhỉ!"



"Phải, nhiều lắm." Dư Hạnh nhìn vệt máu loang lổ trên tay, chỉ đành bỏ qua ý định chỉnh trang lại quần áo. Hắn nhìn quỷ mặt buồn, không ngạc nhiên chút nào, rõ ràng là đã đoán trước được tình hình hiện tại. Hắn hỏi: "Bây giờ tao muốn giết áo đỏ, nhưng mày lại không cho phép tao giết nó. Vậy mày nghĩ tao nên làm gì bầy giờ?” Quỷ mặt buồn giả vờ suy nghĩ một lúc rồi bước lại gần: "Nếu không, anh có thể giết tôi cũng được. Bằng cách này sẽ không có quỷ nào làm chứng, anh có thể bỏ qua lợi ích của ông chủ Nhiếp Thanh và chỉ cần giết tôi rồi bỏ chạy. Đó không phải là một ý kiến rất hay sao?" Bên kia, Triệu Nhất Tửu nhanh chóng chịu đựng đau đớn đứng dậy, đi mấy bước đến bên cạnh Dư Hạnh, tay trái giơ dao găm lên, đứng trước mặt Dư Hạnh.



Hắn ta có thể nhìn ra lúc này tình trạng của Dư Hạnh đang vô cùng suy yếu, đồng thời cũng có thể thấy được con quỷ mặt buồn này có điều gì đó rất kì quái.



Quỷ mặt buồn chỉ vào Chỉ Sát và nói: "Hãy sử dụng con dao này. Dùng nó để giết tôi, có được không?"



Dư Hạnh mỉm cười, đè bàn tay giơ lên của Triệu Nhất Tửu xuống: "Đừng, làm vậy chẳng có ý nghĩa gì. Ắt hẳn ông chủ Nhiếp Thanh không muốn nhìn thấy loại chuyện nhàm chán này."



"Sao lại nhàm chán?" Quỷ mặt buồn hơi tò mò hỏi. "Giết một con quỷ tuyệt đối không thể giết được. Kết quả đã được xác định từ trước. Chỉ có thể đạt được một chút cảm giác ưu việt không vượt quá mong đợi. Làm sao có thể thấy thú vị được? Mày thích ông chủ Nhiếp Thanh như vậy, tại sao không giúp tao giải đáp một thắc mắc liên quan đến hắn, đó là một câu hỏi mà tao nghĩ mãi vẫn không có câu trả lời?" Giọng điệu của Dư Hạnh đột nhiên khiến Triệu Nhất Tửu nhận ra điều gì đó, hắn ta im lặng thu dao lại và đứng đằng sau Dư Hạnh.



Đúng như dự đoán, quỷ mặt buồn không nhắc đến chuyện giết nó nữa mà hỏi: "Câu hỏi gì vậy?”



"Tôi không hiểu tại sao ông chủ Nhiếp Thanh, người mạnh đến mức có thể quét sạch tất cả những người phục vụ còn sống chỉ bằng một cú búng tay, lại cố ý tiết lộ cho tôi biết manh mối về máy bán hàng tự động, sau khi đoán được ý đồ của tôi thì lại phối hợp bắt quỷ áo đỏ đến đây, đến lúc này lại ngăn cản chúng tôi giết quỷ áo đỏ?" Dư Hạnh cũng làm bộ nghĩ ngợi: "Chả nhẽ ông chủ này ăn nhiều quá nên mới nhàn rỗi như vậy sao?"



Quỷ mặt buồn sửng sốt một lát, sau đó bật cười.



Giọng nói của nó như dòng suối trong trẻo, ngay cả khi cười to cũng mang đến cho người ta cảm giác ấm áp, không có một chút chán ghét. Mỉm cười, nó đưa tay vén chiếc mặt nạ trên mặt lên, vén lên tận tóc, lộ ra khuôn mặt ưa nhìn hoàn toàn phù hợp với giọng nói. Làn da trắng lạnh bóng loáng như ngọc, đôi con ngươi xanh thẳm, màn sương mù xanh lam đang dần dâng lên trong mắt, nó — hay nói đúng hơn là hắn ta, có lẽ sẽ không có ai nguyện ý dùng "nó" để chỉ một con quỷ như vậy, áo dài của hắn ta được nhuộm thành màu xanh lá cây, chuyển từ kiểu dáng đơn giản sang kiểu dáng sang trọng, quý phái, trên thắt lưng treo một chiếc mặt dây chuyền ngọc bích hình tròn màu trắng tinh.



Mái tóc đen như mực dài tới đùi, được buộc thành hình đuôi sói bằng một chiếc dây chun màu xanh sau đầu, để lại vài sợi rủ xuống trên tai. Hóa ra đây là một con quỷ hóa trang thành người cổ đại, chỉ cần nhìn từ góc độ này thì có thể tưởng tượng được con quỷ Nhiếp Thanh này đã tồn tại bao lâu, là một đại quỷ chân chính đã tu luyện mấy trăm ngàn năm.



Đôi mắt xanh đậm của hắn ta nhìn chằm chằm Dư Hạnh, có thể do đã khôi phục lại thân phận ban đầu, cách nói chuyện bắt đầu toát ra một chút phong thái cổ xưa, có chút văn chương: "Cậu nói tôi có thể giết chết tất cả người phục vụ còn sống chỉ bằng một cái búng tay đúng không? Đây không phải đang đóng khung tôi sao, tôi đã nghĩ về chuyện này, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra cách để giết cậu. Vì vậy, cậu nói sai rồi."



"Nếu có thể tìm được, có lẽ tôi phải cảm ơn anh." Dư Hạnh chân thành nói, Triệu Nhất Tửu liếc hắn một cái. Quỷ Nhiếp Thanh nghe xong lập tức khoanh tay nói: "Đúng là cậu rất thú vị, cậu đã đoán được thân phận của tôi từ trước, vẫn phối hợp diễn xuất với tôi, còn dám mắng tôi ăn nhiều, cậu thật sự không hề sợ tôi chút nào sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận