Trò Chơi Suy Diễn

Chương 742: Ước Nguyện Xưa (14) - Tự chuốc lấy (1)

Tất cả đều muốn sử dụng thông tin quan trọng để sống sót. Vì vậy, không ai sẽ keo kiệt trong việc trao đổi thông tin với nhau hết.



Phương Phiến ôm trán, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng.



Bỏ đi, mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó.



Cậu ta tin rằng, những người của ba gia tộc lớn còn ở bên ngoài bây giờ đều đang tìm cách điều tra lý do tại sao Linh Nhân lại xuất hiện và nghĩ cách để giảm thiểu thiệt hại.



Chỉ cần vượt qua được, cậu ta có thể nhận được tiền bồi thường từ nhà họ Hứa. Hơn nữa, do có sự góp mặt của Linh Nhân, buổi phát trực tiếp này chắc chắn sẽ thu hút nhiều sự chú ý mà bình thường khó gặp được.



Nếu cậu ta có thể sống sót, gần như chắc chắn sẽ giành được tư cách của một ngôi sao suy diễn giả rồi.



Cậu ta nhìn hai người đang thì thầm ở góc phòng, thầm nghĩ: Không biết có phải do trùng hợp hay không, sự xuất hiện của Linh Nhân đã tạo cho hai người mới này một bàn đạp vô cùng hoàn hảo.



Bọn họ từ những kẻ vô danh, chỉ sau một đêm sẽ trở thành người mà ai cũng biết đến... Cho dù khi người khác nhắc đến, có thể chỉ để lại một ấn tượng nhạt nhòa, không có cảm xúc quá mạnh mẽ như ngưỡng mộ hay ghét bỏ.



Ha, thời tới cũng là một loại may mắn.



...



Màn đêm dần buông xuống, chén trà cũng lạnh đi, cuối cùng biến thành một bình trà nguội không thể uống vào bụng được.



Giữa lông mày của phu nhân có một vệt sầu lo. Bà ta vẫn ngồi bên cửa sổ như cũ, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy phòng sách phía đối diện .



Chỉ là, bóng hình của Phương thiếu gia sẽ không còn xuất hiện ở đấy nữa.



"Tiểu Mộng, ngươi nói xem, tại sao ta lại mất mát thế này?" Phu nhân mân mê chén trà, khẽ cười.



Tiểu Mộng lặng lẽ đứng phía sau bà ta. Nếu là lúc trước, Tiểu Mộng nhất định sẽ tiếp lời.



Nhưng hôm nay, cô ấy chỉ im lặng, hệt như một tỳ nữ an phận không dám nghị luận việc nhà của chủ nhân.



Dù sao nó cũng là miếng thịt trên người ta rơi xuống, là con trai ruột của ta..." Phu nhân thở dài một tiếng, sau đó liếc nhìn Tiểu Mộng: "Ngươi nhất định đang nghĩ rằng, nếu như ta thật sự yêu thương nó dù chỉ một chút, thì cũng sẽ không làm thế này, đúng không?"



Cô ấy im lặng trong giây lát, sau đó hơi cúi đầu xuống, khóe mắt liếc thấy chỗ bên cạnh mình trống rỗng, Tiểu Linh đứng cùng Tiểu Mộng chừng ấy năm đã giống như Phương thiếu gia, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.



Cô ấy và Tiểu Linh cùng nhau hầu hạ phu nhân, cùng nhau bưng trà rót nước, cùng nhau làm điều ác giúp phu nhân, cùng nhau bao che cho phu nhân và đại sư, cuối cùng là nghe theo mệnh lệnh của phu nhân, gián tiếp hại chết thiếu gia.



Rõ ràng là mấy đêm trước thôi, bọn họ còn trở về phòng, tán dóc như chị em tốt với nhau, rồi ngủ chung một cái giường như bao ngày đã qua.



Trong đêm tối, chỉ có hơi ấm của nhau mới có thể khiến bọn họ cảm nhận được mình vẫn còn sống, chưa hề đánh mất đi cái hồn người trước những âm mưu, sự thối nát mà mình từng chứng kiến.



Sự tồn tại của Tiểu Linh đối với cô ấy đã trở thành một thói quen, càng giống như một phần của thể xác và linh hồn.



Bây giờ Tiểu Linh không có ở đây, cô ấy thấy mình như bị xé làm đôi, đến cả linh hồn cũng bị rút mất. Cô ấy rất sợ, cho dù trước đây phu nhân có làm chuyện ghê gớm đến đâu, bọn cô ấy vẫn tin rằng, phu nhân tuyệt đối sẽ không xuống tay với bản thân mình.



Thế nhưng...



"Sao không nói chuyện? Ngươi đang trách ta giao Tiểu Linh cho đại sư sao?" Phu nhân quay đầu lại, dịu dàng nhìn Tiểu Mộng, như một người mẹ đang dõi theo đứa con thơ của mình vậy.



Tiểu Mộng nhắm mắt lại, cười khổ trong lòng.



Phu nhân không hề dịu dàng với chính con ruột của mình. Những gì bà ta thể hiện lúc này chỉ là thái độ giả dối mà thôi.



Lông mi cô ấy run run, mở to mắt, rồi lắc đầu.



"Phu nhân, ta không có tư cách trách cứ bất kỳ điều gì."



"Ài... Đã không trách ta, vậy thì trò chuyện cùng ta đi." Phu nhân lại đưa ánh mắt về phía phòng sách, nghiêng chén trà trong tay, hai giọt trà lạnh rơi xuống, nhỏ lên làn da của bà ta: "Ngươi nói xem... Ta không yêu thương gì nó, cảm giác không nỡ ngay lúc này đây đến từ đâu chứ?"



Khóe miệng Tiểu Mộng vẽ một nụ cười có chút mỉa mai. Đương nhiên, phu nhân không thấy được nét mặt của cô ấy.



"Có lẽ người vẫn luôn yêu ngài ấy, chỉ là... Người có chuyện quan trọng hơn, cần Phương thiếu gia phải hi sinh." Giọng điệu của cô ấy đều đều, toát lên sự kính cẩn lễ phép, nhưng lại thiếu đi tình cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận