Trò Chơi Suy Diễn

Chương 437: Địa ngục của Alice - Nhiệm v...

Nói tới đây, anh ta tỏ vẻ bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Hoang Bạch một cái, sau đó xót xa quay đầu: “Huống chỉ... Trạng thái hiện giờ của cô cũng không thích hợp để làm gì cả.”



Trên người Hoang Bạch khoác chiếc khăn trắng có hình vẽ chân dung thiếu nữ. Và chỉ có mỗi chiếc khăn trắng đó thôi.



Cô ấy đang khoác khăn trắng trên vai, dùng hai tay để cố định, túm chặt như gói bánh chưng, đến cả một cái tay dư thừa cũng chẳng có, nữa là vận động mạnh như tiến hành “bắt giữ”.



“Nói cũng đúng.” Hoang Bạch cúi đầu nhìn bản thân mình, sau đó cười khanh khách. Đây là [Đạo Linh], tế phẩm của cô ấy, sau khi khoác lên người sẽ phát huy tác dụng, chỉ cần cô ấy không lên tiếng, người khác sẽ không thể phát hiện ra cô ấy, tương đương với một chiếc áo choàng tàng hình.



Điểm ưu việt hơn áo choàng tàng hình là, nó còn che đậy được cả hơi thở, hơn nữa cũng có liên kết với suy nghĩ của Hoang Bạch, chỉ cần Hoang Bạch tin chắc rằng bản thân “Sẽ không bị phát hiện”, hiệu quả ẩn mình của chiếc áo này sẽ càng mạnh hơn nữa. Khi hai người tìm thấy hành lang đi tới lâu đài phụ, hệ thống nhắc nhở bọn họ phải tìm chìa khóa, mà chìa khóa lại được treo trên... Thắt lưng của một con quỷ có kích thước cực lớn tên Oán Thi Nhà Nghiên Cứu.



Xem xét kích cỡ đáng sợ cùng với những ống tiêm sắc lẹm của nó, toàn bộ lâu đài cổ này, e rằng không có bất cứ thực thể nào có thể thắng nó bằng cách đối diện trực tiếp... Ngoài boss lớn Alice vẫn còn chưa phô bày hình dạng thật của bản thân.



Tất nhiên hai người cũng sẽ không tự tìm đường chết mà đi giáp mặt trực tiếp, thật ra, ngay sau khi tiếng thông báo về quỷ vật khổng lồ này vang lên, cả hai đã phải thầm mắng trong lòng, rốt cuộc là kẻ nào đã tạo ra cái thứ biến thái, dị hợm đến như thế này. Để lấy được chìa khóa, Hoang Bạch khoác lên mình [Đạo Linh], hơn nữa còn sử dụng [Cục Tẩy Bình Thường], một tế phẩm phụ trợ có khả năng xóa dấu vết, với sự yểm hộ từ Mặt Dây Chuyền Thanh Xà của Hòe, bọn họ mới trót lọt trộm được chiếc chìa khóa đó.



Cầm chìa khóa về tay, Hoang Bạch cũng tím tái mặt mày, cũng may chiếc cửa trên hành lang cuối cùng cũng được mở ra.



Tuy nhiên, món tế phẩm [Đạo Linh] này, có một tác dụng phụ khiến cho Hòe cực kỳ khó chịu, đó chính là... Sau khi sử dụng khả năng ẩn mình cực mạnh của nó, toàn thân người sử dụng sẽ chỉ còn lại tấm vải trắng tinh này, không có bất cứ trang phục hay phụ kiện gì khác, tình trạng này sẽ kéo dài trong vòng hai mươi phút.



Nếu như mặc thêm quân áo, mấy món đồ đó sẽ bị [Đạo Linh] trộm đi, không biết tung tích, Mãi cho đến khi thời gian hiệu lực kết thúc, trang phục mới quay trở lại với người sử dụng tế phẩm. Áo hoodie và quần bò trên người Hoang Bạch cũng đã bị [Đạo Linh] trộm mất, cho nên... Bây giờ cô ấy chỉ có thể quấn vải trắng chạy khắp nơi mà thôi.



Cũng may tấm vải trắng này đủ rộng, cũng khá chắc chắn, thật ra trông Hoang Bạch chẳng khác nào đang mặc một chiếc áo choàng lớn, cô chẳng hề thấy xấu hổ chút nào, thậm chí cách di chuyển, cử động cũng vẫn phóng khoáng, linh hoạt như ban đầu. Chỉ khổ cho Hòe, từ khi nhận chìa khóa để mở cửa đến giờ, gần như anh ta chẳng dám nhìn Hoang Bạch lấy một cái.



“Vậy chúng ta tới tòa phụ nhé, ha ha, thật ra không đi cũng được, trực giác của phụ nữ cho tôi biết, nói không chừng nhiệm vụ đối địch là tên Hạnh kia kích hoạt đấy ~ nếu không đi thì sẽ không đối địch!” Hoang Bạch dùng khuỷu tay bị tấm vải trắng bịt kín huých cánh tay Hòe, bảo anh ta mở cửa lan can.



Hòe thầm nghĩ, trực giác của phụ nữ? Có quỷ mới tin cô! Xem như anh ta đã hiểu, thực lực của Hoang Bạch vượt ngoài dự liệu của anh ta, chỉ là không biết vì sao lại không có danh tiếng, không phải một suy diễn giả siêu sao. Nếu như cô ấy nói nhiệm vụ đối địch là do Hạnh kích hoạt, nói không chừng cũng có cách gì đó để xác nhận chuyện này.



Trong lòng Hòe thầm cổ vũ cho Dư Hạnh, anh ta chẳng có cảm giác gì đối với chuyện Alice gia nhập chiến trường này sớm hơn dự tính, chỉ đơn giản là vì có thêm một quỷ vật siêu đáng sợ đang ởi lang thang. Vì ban nãy đã tiếp cận Oán Thi Nhà Nghiên Cứu gần trong gang tấc, nên trong một khoảng thời gian ngắn, sẽ chẳng có quỷ vật nào đem lại áp lực tâm lý cho anh ta cả. ( cầu kimphiếu bạo chương ạ)
Bạn cần đăng nhập để bình luận