Trò Chơi Suy Diễn

Chương 381: Địa Ngục Của Alice : Căn phò...

Hắn không ngừng cảm thán, có quá Ít người trên thế giới này kiên trì đi theo con đường đúng đắn rồi.



Mà bây giờ đúng vào màn chơi cấp Phân Hóa đầu tiên của hắn, có một người đảm nhiệm vai trò dẫn dắt để bổ sung kiến thức và kinh nghiệm tại chỗ cho bản thân cũng không tệ. Một người nổi tiếng trong tuyến Chính Đạo chắc chắn là người phù hợp nhất trong số những suy diễn giả ở đây.



Đôi mắt của Bệnh Tâm Thần đang ở bên cạnh cũng sáng lên: "Tôi cũng không có kinh nghiệm gì này, đại lão có thể dẫn tôi theo được không?" Dân Cờ Bạc nhìn anh ta một cái, sờ cằm nới: "Được." Nhưng Mặt Trắng, Kẻ Cắt Cổ và Ác Quỷ vẫn chọn không tiết lộ danh tính, dùng sự im lặng để bày tỏ thái độ của mình.



Lúc này, tám người đã mơ hồ chia thành nhiều nhóm nhỏ. Hoang Bạch rõ ràng muốn đi theo Hòe. Còn ba người Dân Cờ Bạc, Bệnh Tâm Thần và Dư Hạnh vừa mới tiết lộ danh tính miễn cưỡng xem như đã xác định sẽ hành động cùng nhau. Hai người Hàn Tâm Di và Hàn Chí Dũng đi cùng nhau, còn Mặt Trắng thì một thân một mình.



Sau đó, nhóm người chọn căn phòng của mình. Dân Cờ Bạc chọn phòng đầu tiên, tiếp đến là phòng của Bệnh Tâm Thần, Dư Hạnh, Hòe, Hoang Bạch sau đó để trống một phòng. Từ phòng thứ bảy trở đi là Hàn Tâm Di, Hàn Chí Dũng, Mặt Trắng, căn cuối cùng là phòng trống.



Lúc Dư Hạnh đang chọn phòng, một giọng nói ngọt ngào mềm mại đột nhiên chen vào. Đang lúc không có người để ý, Hàn Tâm Di xích lại gần vài bước, ân cần nói: "Hạnh à ~ Nếu là lần đầu tiên, em có thể dạy cho anh rất nhiều thứ đó ~ Anh muốn ở phòng nào, em ở cách vách anh luôn nha. Có gì không hiểu đều có thể hỏi em đó!" Dư Hạnh cười như không cười mà liếc cô ta.



Thực ra Hàn Tâm Di đã biết người triệu tập của trận suy diễn này là hắn, như vậy thì cũng phải nghĩ được rằng trong tay hắn có một số thông tin mà người khác không có. Nếu như rêu rao chuyện này ra ngoài, Dư Hạnh sẽ lập tức bị mọi người chú ý, muốn làm cái gì cũng vướng chân vướng tay. Nhưng cô ta lại không làm vậy, chẳng qua là vì không muốn phải chia sẻ thông tin mà định sẽ tự tìm cơ hội để lấy được nó từ hắn mà thôi. Có điều, thân hình nhỏ nhắn và giọng nói nhẹ nhàng của cô ta quả là một lớp vỏ bảo vệ rất tốt. Nếu như cô ta không nói, chưa chắc đã có người sẽ liên tưởng cô ta với kẻ sát nhân biến thái trong vụ án cắt cổ.



"Tất nhiên rồi, người có thể làm em xoay vòng vòng nhưữ anh chắc chắn không phải là người chẳng biết mô tê gì như lời anh đã nói đầu ~ Nhưng em bằng lòng tin tưởng ở anh, anh nói gì em cũng sẽ tin mà." Hàn Tâm Di thậm chí còn lặng lẽ tháo mặt nạ ra, nở một nụ cười ngọt ngào đặc trưng với hắn, lúm đồng tiền càng sâu thêm.



Cô ta cười nhẹ nói: "Em ở sát vách cũng để anh dễ dàng tìm được điểm yếu của em mà xuống tay còn gì!"



Dư Hạnh không tháo mặt nạ, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu: "Thế thì cô cũng quá rộng rãi rồi đấy. Nhưng mà, sát vách của tôi không còn phòng đầu."



Hắn chọn phòng thứ ba, trái phải đầu đã có người, Hàn Tâm Di lập tức nói "Tốt thôi" rồi đi vào phòng thứ bảy.



Hàn Chí Dũng ở bên cạnh nghe được toàn bộ quá trình, một hớp khí nghẹn lại trong ngực, không biết nói gì cho phải: "..."



Ông ta hoàn toàn không biết cháu gái mình đang nghĩ cái gì, chỉ có trực giác nói cho ông ta biết, nếu ông ta không ra tay với Dư Hạnh, bọn họ có thể sẽ bị chàng trai trẻ bí ẩn này giết chết, cho dù cháu gái của ông ta rất mạnh mẽ đi chăng nữa.



Cháu gái động lòng, mặc dù là lòng ham chiếm hữu vặn vẹo, nhưng Dư Hạnh lại không có chút xu thế dao động nào. Ông ta thật sự không nghĩ rằng cháu gái mình có thể kéo được Dư Hạnh về phía của Đan Lăng Kính.



Hàn Tâm Di muốn chết thì cứ việc, nhưng ông ta không muốn.



Trong mắt Hàn Chí Dũng lóe lên sát ý, nhìn chằm chằm vào Dư Hạnh đang đi đến cửa, cười lạnh một tiếng. Sao Dư Hạnh lại không cảm nhận được ánh mắt của Hàn Chí Dũng được chứ? Hắn có cảm giác rất mạnh mẽ, luôn nhạy cảm với những thứ như thế này.



Sau khi đóng cửa lại, hắn khẽ cười, đánh giá phòng một lượt.



Điều kiện cũng không tệ lắm, khắp nơi đầu mang phong cách xa hoa thời Trung cổ, ở giữa có một cái giường lớn nhìn rất âm ái.



Đầu giường có bày một chiếc đèn, trên bàn sách bên cạnh cũng có. Nhìn chung thì nguồn sáng rất đầy đủ.



Hắn không cẩn thận tìm kiếm xem trong phòng ngủ có thứ gì không nên tồn tại hay không. Sau khi đóng cửa lại, hắn nhìn thấy một tờ giấy dán sau cánh cửa



Đây có lẽ là thời gian biểu mà nữ tu đã viết trước đó, trên giấy viết:



[Bữa sáng: Bảy giờ.]



[Bữa trưa: Mười hai giờ.] [Bữa tối: Sáu giờ rưỡi chiều.] [Giờ tắm: Bảy giờ tối đến tám giờ tối.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận