Trò Chơi Suy Diễn

Chương 680: Mộng Yểm (25) - Tươi cười (1)

Có lẽ nhiệm vụ ban đầu được thiết kế để hoàn thành trong hai ngày, nhưng hắn đã cho Chu Tuyết uống thuốc ngủ để kéo dài thời gian, tránh cho Triệu Nhất Tửu rơi vào cảnh cô lập không ai giúp đỡ, đồng thời tạo điều kiện thuận lợi để kết thúc giai đoạn hai của nhiệm vụ. Hắn không muốn lãng phí thời gian đấu đá với Linh Nhân.



"Vậy, bây giờ chúng ta đi đến phòng phu nhân sao?" Triệu Nho Nho hỏi.



"Ừ, phải đi xem xét trước, mới có đủ không gian đối phó." Dư Hạnh biết, Linh Nhân không xuất hiện, nhất định là đang ủ mưu gì đó. Vì sử dụng chiêu trốn tránh để ép họ thất bại không phù hợp với thẩm mỹ của Linh Nhân, hắn ta sẽ không làm chuyện nhàm chán và mất hứng như thế.



Triệu Nho Nho: "Vậy, mang theo Chu Tuyết, đi cùng chúng ta sao?"



"Phải mang theo Chu Tuyết, nhưng không phải chúng ta đi cùng."



Dư Hạnh vừa dứt lời, Triệu Nhất Tửu đã nhạy cảm ngẩng đầu: "Ý là sao?"



Dư Hạnh khẽ cười, ra hiệu an ủi: "Tôi sẽ mang Chu Tuyết đi tìm bạch ngọc trong phòng phu nhân, còn cậu và Triệu Nho Nho thì sẽ ở lại đây."



[Giờ lại chia ra là có ý gì vậy, chẳng phải trong phim kinh dị đã nói, ai tách ra là chết sao?]



[Vấn đề là đây không phải phim kinh dị mà.]



[Liệu chia ra có tốt hơn không?]



[Enmmm điều này phụ thuộc vào cách mà Hạnh tính toán, tôi tin rằng nhất định hắn có lý do của mình.]



[Lý do gì chứ, tôi thấy hán chỉ định mang theo Chu Tuyết để thu hút sự chú ý của Linh Nhân, còn để Triệu Nho Nho không có sức chiến đấu và Triệu Nhất Tửu bị thương nặng ở lại phòng nghỉ ngơi thôi.]



[Cảm động thì cảm động thật đấy, nhưng tôi nghĩ Triệu Nhất Tửu sẽ không đồng ý đâu?]



Sóng bình luận này vừa xuất hiện, Triệu Nhất Tửu lập tức lên tiếng như thể nhìn thấy được: "Tôi không đồng ý."



Triệu Nho Nho cũng giật mình, giọng nói lắp bắp: "Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc anh mang theo Chu Tuyết, tôi không nghi ngờ sự an toàn của cô ấy, nhưng tôi nghi ngờ sự an toàn của tôi..."



"Cậu muốn thu hút sự chú ý của Linh Nhân, nhưng cậu có nghĩ đến không." Triệu Nhất Tửu nhíu mày không đồng tình: "Nếu Linh Nhân đến tìm cậu, cậu còn lo cho Chu Tuyết được không?"



"Điềm tĩnh nào, nghe tôi nói đã." Nụ cười của Dư Hạnh từ lúc nãy đến giờ vẫn không tắt, mang đến sự yên tâm cho những người xung quanh: "Phân chia nhóm thế này là tôi đã tính toán kỹ lắm rồi, cũng sẽ đạt được hiệu quả cao nhất."



"Tôi dẫn Chu Tuyết đi, nếu Linh Nhân đến, cơ bản hắn ta chỉ sẽ nhắm vào tôi. Tôi sẽ cầm chân Linh Nhân, Chu Tuyết có thể nhân cơ hội chạy về tìm các cậu." Dư Hạnh nói: "Cô ấy mặc đồ tân nương, giống như cậu, không phải là kẻ xâm nhập, nên thực tế sẽ không bị những người vô diện tấn công."



"Nếu Linh Nhân nhắm vào cô ấy, thì càng đơn giản hơn, tôi có nhiều cách để thu hút sự chú ý của hắn ta về phía mình, biến tình huống thành trường hợp đầu tiên."



"Vậy ý nghĩa của việc chúng tôi ở lại đây là gì?" Triệu Nhất Tửu mím môi: "Tôi đi theo thì có thể bảo vệ Chu Tuyết..."



Dư Hạnh ngắt lời hắn ta: "Tôi sẽ phân tâm."



Triệu Nhất Tửu: "..."



Dư Hạnh phát hiện Triệu Nhất Tửu có vẻ ấm ức, nên sắp xếp lại câu từ: "Cậu ở lại đây có thể bảo vệ Triệu Nho Nho đi."



Triệu Nho Nho: "..."



Tôi thật sự, thật sự rất ấm ức!



Triệu Nho Nho nghĩ, cô ấy chỉ là một viên gạch, cần chỗ nào thì mang đến chỗ đó, thậm chí không cần coi như con người.



Người làm công cụ hàng đầu cũng chỉ đến thế mà thôi



"Nếu các người đều đi cùng nhau, xác suất Linh Nhân đến tìm chúng ta là một trăm phần trăm. Lúc đó, tôi không chỉ phải bảo vệ Chu Tuyết, mà còn phải đề phòng hắn ta dùng các người để uy hiếp tôi." Dư Hạnh hiểu Linh Nhân quá rõ, đây là chiêu sở trường của Linh Nhân: "Chỉ có mỗi Chu Tuyết, cô ấy có thể chạy, nhưng thêm các người vào… Anh Tửu chắc chắn sẽ không chạy về vào lúc cần thiết, đúng không?"



Hắn nhìn về phía Triệu Nhất Tửu, Triệu Nhất Tửu không hé răng nửa lời.



"Dù Triệu Nho Nho muốn chạy về, cũng sẽ bị phát hiện là kẻ xâm nhập bởi những người vô diện, còn không bằng trốn ở đây ngay từ đầu, bói toán dự đoán, làm tốt nhiệm vụ hậu cần. Nếu không, tôi sẽ rơi vào một tình huống rất dễ bị khống chế, các người cũng biết đấy, Linh Nhân muốn bắt các người không phải chuyện khó."



Đây chẳng phải nói chúng tôi là gánh nặng sao… Triệu Nho Nho cảm thấy có chút chua xót. Cô ấy thì không sao, vì Dư Hạnh nói đúng, cô ấy chỉ là người làm hậu cần, ở lại còn có thể dùng bói toán để đóng góp cho đội, nhưng Triệu Nhất Tửu…



Vai trò của hắn ta là chiến đấu, nếu ngay cả nhu cầu chiến đấu cũng không còn, hắn ta có cảm thấy mình vô dụng không?



Dù sao cũng là đồng đội đã trải qua sinh tử cùng nhau, hơn nữa Triệu Nhất Tửu lại là em trai của Triệu Mưu, Triệu Nho Nho vẫn rất quan tâm đến trạng thái tâm lý của hắn ta.



Dù gì cô ấy cũng là người lớn tuổi nhất ở đây, coi như là một nửa chị cả, ít nhiều cũng phải là người chăm sóc người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận