Trò Chơi Suy Diễn

Chương 510: Địa Ngục Của Alice (Kết thúc) - Không phải sự cứu rỗi (3)

Tăng Lai cảm thấy nghẹt thở không thôi.



Thực ra, khi nghĩ kỹ lại, nếu hắn ta không xui xẻo mà ngã xuống, thì Hạnh cũng sẽ không vội vàng theo sau để cứu hắn ta.



Nếu có thể thu thập thêm vài đạo cụ, tốc độ và sức mạnh của Alice sẽ giảm đi nhiều, có lẽ Hạnh đã không phải chất. Chiếc bình tưới nước rơi xuống đất, trong vài giây, Alice không động đậy nữa, Dư Hạnh cũng không cử động, chỉ có Tăng Lai lặng lẽ tiến lại gần một quỷ một người này.



"Hạnh... Anh, anh ổn chứ?" Chắc chắn là không ổn rồi, Tăng Lai tự hỏi rồi tự trả lời một mình.



"Hay là... Anh cố gắng thêm chút nữa đi, chỉ cần chưa chết hẳn, khi suy diễn kết thúc, hệ thống sẽ chữa trị cho anh." Có khi nào hắn đã mất ý thức rồi không? Ngón tay của Tăng Lai khẽ run lên.



Nói thật, khó khăn lắm hắn ta mới tìm được một người anh em có tính cách và năng lực hợp với mình, không muốn để đối phương chết như vậy. "Tôi không sao."



Ngoài sự mong đợi của hắn ta, Dư Hạnh vẫn còn tỉnh táo, hơn nữa còn đủ sức để đáp lại hắn ta một cách rõ ràng và trôi chảy.



Tăng Lai sững người, cẩn thận nhìn Dư Hạnh thêm vài lần.



Khuôn mặt Dư Hạnh đầy vẻ mệt mỏi và nhợt nhạt, nhưng hắn vẫn bình tĩnh như thể người sắp chết không phải là hắn. Sau khi đáp lời Tăng Lai, hắn còn không quên nói một câu trêu ghẹo với Alice đang trong vòng tay mình: "Tôi hối hận rồi, thực ra cô trông thế nào cũng không quan trọng, tôi khá thích cô đấy, không kìm lòng được mà muốn ôm cô một cái."



Tăng Lai: "..." Có phải tôi đã hiểu sai về tình trạng của Hạnh không? Hơn nữa, nếu là Dư Hạnh, thì những lời này chắc chắn sẽ quyến rũ được bất kỳ cô bé nào, hắn hà tất chi phải nói với một con nữ quỷ làm gì chứ?



Ngay sau đó, hắn ta cúi đầu nhìn Alice.



Ngọn lửa trên người Alice không biết tại sao đã tắt ngắm, và cùng với nó, ánh sáng trong đôi mắt đỏ rực của ả ta cũng tắt lịm đi.



Ằ ta đã "chết".



Là một con lệ quỷ sinh ra từ tội ác, dường như ả ta đã mất đi ý thức và khả năng hành động mãi mãi bằng một cách triệt để hơn.



Cho nên nói trêu chọc kia của Dư Hạnh, ả ta hoàn toàn không nghe đươc.



Tăng Lai bỗng nhiên nhận ra sự thật, khó khăn nói: "A ta... Alice đã chết rồi, anh không cần gắng gượng nữa đâu." Dư Hạnh: "À... chết rồi à..." Lúc này hắn thực sự không biết Alice còn sống hay đã chết, vì trước mắt hắn là một màn đen kịt, dây thần kinh thị giác đã bị sức mạnh lời nguyền quá mạnh mẽ phá hủy.



Nói cách khác, trong một thời gian ngắn, hắn đã "mù". "Khu, thật đáng tiếc, lời trêu chọc không truyền đến được rồi." Dư Hạnh lầm bẩm một câu, rồi đưa tay nắm lấy cổ tay Alice, rút cái móng vuốt cắm vào ngực mình ra. "Tôi..." Tăng Lai chưa kịp ngăn cản, đã thấy Dư Hạnh vui vẻ bước thêm một bước nữa trên con đường đến cái chất.



"Đừng lo lắng, tôi có tế phẩm chữa lành vết thương nặng, nếu không sao tôi dám làm quá lên như vậy chứ." Dư Hạnh giơ tay còn lại lên, Tăng Lai mới phát hiện, ở góc hắn ta không nhìn thấy, Dư Hạnh đã lấy một con búp bê ra. Lúc này, toàn thân con búp bê đã bị rạn nứt, đầy những khe nứt đáng sợ, nó bị Dư Hạnh cầm trên tay, tỏa ra một cảm giác "đừng quan tâm tôi, tôi chỉ muốn yên tĩnh".



"Con búp bê này có thể chịu được một lần tổn thương chí mạng." Lần này Dư Hạnh không nói dối, khả năng thứ hai vừa đúng lúc có thể sử dụng, để không gây ra tình huống không thể giải thích, lần này hắn đã sử dụng khả năng thứ hai của con búp bê, bây giờ con búp bê trong lần suy diễn này đã bị hỏng hoàn toàn. Vết thương ở ngực nhanh chóng biến mất, đây là khả năng của con búp bê, hồi phục nhanh hơn cả chính hắn.



Tăng Lai mới thở phào một hơi.



"Anh phải nói sớm chứ, làm tôi tưởng anh sắp thăng thiên rồi chứ!" Hắn ta đỡ Dư Hạnh đứng dậy, phát hiện ra tình trạng cơ thể tồi tệ của Dư Hạnh: "Anh không nhìn thấy gì à?"



Dư Hạnh thuận thế đáp lại: "Tạm thời thôi, là tác dụng phụ của năng lực tế phẩm." Tăng Lai nghĩ rằng hắn đang nói đến tác dụng phụ của việc sử dụng con búp bê, nên cũng không nói gì thêm, lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng có sức để xem hệ thống vừa rồi đã gửi cho hắn ta thông báo gì.



[Hoa hồng bị nguyền rủa đã bị phá hủy, lời nguyền đã được giải trừ, từ giờ trở đi, tất cả hoa hồng trong lâu đài này sẽ trở lại bình thường.]



[Chủ nhân của lâu đài, Alice, đã bán linh hồn mình cho hoa hồng bị nguyần rủa, sẽ cùng với hoa hồng bị nguyền rủa biến mất.]



[Nhân viên trong lâu đài sẽ trở lại trạng thái chết.]



[Alice đã chết, buổi suy diễn kết thúc sớm, dự đoán kết thúc trước 36 giờ.]



[Chúc mừng bạn đã đạt được cốt truyện ẩn “Lòng tham cuối cùng sẽ tự hủy diệt”!]



Dư Hạnh cũng bình tĩnh lại, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng bảng thông báo hệ thống trong mặt nạ nhân cách của hắn xuất hiện trực tiếp trong tâm trí hắn, thông báo của hắn và Tăng Lai đến cùng lúc với nhau, nhưng hắn lại bị hơi thở của sự nguyền rủa quấy nhiễu, không có thời gian để xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận