Trò Chơi Suy Diễn

Chương 568: Tang lễ (5) - Đinh dài (1)

[Trời ơi! Người giấy đang đứng ở phía sau lưng hắn kìal]



[Dư Hạnh sắp chết rồi. Hắn bất cẩn quát]



[Nhưng mà tại sao người giấy không trực tiếp tấn công Dư Hạnh mà lại vỗ vai hắn rồi đặt câu hỏi vậy?]



[Có lẽ là do quy tắc. Có thể đã có quy tắc rằng nếu con người không biết đến sự hiện diện của người giấy thì người giấy không được phép tấn công nên nó phải lên tiếng để gây sự chú ý. Mấy quy tắc kiểu kiểu như vậy thường rất phổ biến.]



Dư Hạnh cảm thấy trên vai hắn có một bàn tay tràn đầy khí lạnh đang đặt tay ở đó. Hắn cũng cảm nhận được trọng lượng đặt trên vai hắn rất nhẹ nhàng nên Dư Hạnh biết rõ thứ đang xuất hiện ở sau lưng hắn là cái thứ gì. Thứ này càng ngày càng mạnh hơn.



Lúc trước khi nó di chuyển thì bước chân của nó tạo ra tiếng rất ồn. Nó ồn ào đến mức khiến người đứng từ xa cũng có thể nghe thấy. Nhưng bây giờ cách nó di chuyển rất nhẹ nhàng và từ lúc xuất hiện hay rời đi đều không hề tạo tiếng động.



Điều kỳ lạ hơn là thậm chí người giấy còn có thể che giấu hơi thở của bản thân nó. Người giấy che giấu giỏi đến độ tận khi nó chạm vào vai Dư Hạnh thì hắn mới phát hiện ra rằng con quỷ này đã đi đến phía sau lưng mình. Chẳng lẽ càng đến gần cuối ngõ thì người giấy càng mạnh mẽ hơn sao?



"Có phải mày đang đi dự đám tang của ông Lưu đúng không!?" Thấy Dư Hạnh không trả lời, bàn tay trên vai hắn càng siết chặt hơn khiến Dư Hạnh cảm thấy một chút đau đớn.



Dư Hạnh nhíu mày rồi quay đầu lại. Lúc này hắn phải đối mặt với một khuôn mặt làm từ giấy vừa xấu xí vừa cứng ngắc. Đôi mắt của người giấy cong cong, miệng cũng cong cong trông có vẻ đang cười một cách khoa trương cười, giả tạo. Và trong giọng điệu của nó thì không hề có một chút sự vui vẻ nào.



"Là có hay không?"



Khoé mắt của nó giống như đang nhếch lên. Dường như chỉ cần Dư Hạnh thừa nhận là hắn đang đi tham gia đám tang của ông Lưu thì nó sẽ xé xác Dư Hạnh. Nhưng nếu Dư Hạnh bảo không phải thì chưa chắc nó sẽ tin lời hắn nói và càng không chắc chắn rằng sau khi hắn trả lời thì người giấy sẽ không tấn công. Cứ nhìn Chu Tuyết giờ thành người tàn tật mà làm ví dụ tiêu biểu.



Dư Hạnh cao hơn so người giấy một chút. Hắn hơi cúi đầu xuống rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng sợ của người giấy và nghiêm túc trả lời rằng: "Chính xác. Tao đang đi dự đám tang của ông Lưu nên mày có muốn đi cùng với tao không?"



Người giấy không quan tâm đến lời mời của Dư Hạnh. Ngay lập tức nó mở miệng thật to rồi hét ầm lên trông có vẻ rất tức giận: "Tại sao mày lại muốn tham dự đám tang của ông Lưu?"



Tiếng hét cao vút như muốn xé toang màng nhĩ khiến đầu óc của Dư Hạnh cũng bị nó làm cho đau nhức. Sau đó trong chớp mắt, người giấy không thèm che giấu sự ác ý mà vung tay lên đâm thẳng về phía ngực của Dư Hạnh. Dư Hạnh nhanh nhẹn lùi về phía sau. Hắn tận dụng cơ hội thoát khỏi bàn tay của người giấy vẫn đang nắm chặt trên vai của hắn. Sau khi thoát khỏi bàn tay của người giấy thì trên áo trắng của Dư Hạnh vẫn còn lại năm vết rách nhỏ rộng chỉ bằng cây kim.



"Thật kỳ lạ..." Bỗng nhiên Dư Hạnh để ý đến một chuyện khiến hắn không thể không lầm bẩm một câu. Vài suy đoán chợt hiện lên trong đầu hắn khiến hắn vừa suy nghĩ vừa tránh né những đợt tấn công dữ dội của người giấy. Đầu ngón tay của người giấy nhìn có vẻ thật mỏng manh, yếu đuối nhưng bây giờ nó lại trở thành một lưỡi dao sắc nhọn. Đừng có coi thường các động tác của người giấy trông có vẻ kỳ lạ như kiểu nó đang tuỳ tiện tấn công Dư Hạnh nhưng thực ra trong trận đấu này động tác của nó rất linh hoạt và chính xác. "Xoet"



Dư Hạnh chưa có có ý định tiết lộ toàn bộ thực lực của hắn trước mặt khán giả nên hắn chỉ sử dụng một phần ba kỹ năng tấn công của mình. Cho nên lần này hắn không kịp tránh né người giấy nên đã bị nó cào rách một ống tay trường bào và còn làm cào rớt một miếng da ở cổ tay trái.



Chỉ cần nhìn cũng biết bàn tay của người giấy cứng cáp như một vật liệu kim loại sắc bén! Mặc dù máu đỏ chảy dài theo ngón tay nhưng Dư Hạnh cũng không quan tâm lắm mà hắn vẫn còn thời gian để cố gắng lộ ra vẻ mặt đau đớn ở trước khán giả. Sau đó Dư Hạnh lắc lắc cổ tay rồi rút [Giấc Mộng Nhiếp Thanh] từ bên trong mặt nạ nhân cách. Lưỡi dao của con dao găm màu xanh đậm lóe ra ánh sáng, từng làn sương mù màu xanh bao bọc lấy lưỡi dao vừa mang phong cách cổ điển và lạnh lẽo vừa che kín đi vết thương ở cổ tay Dư Hạnh đang nhanh chóng lành lại.



Dường như có một khoảnh khắc người giấy đã giật mình sợ hãi. Đó là bản năng của nó khi cảm nhận được sức mạnh cường đại ở bên trong quỷ Nhiếp Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận