Trò Chơi Suy Diễn

Chương 329: Sự hoang đường ban đầu (3)

Vì vậy, lần đầu tiên sử dụng thùng gỗ để tắm nước nóng, hắn cảm thấy khá mới lạ, nhưng sự mới lạ này đã phai nhạt khi hắn nghĩ đến tình cảnh hiện tại.



“Giả sử mình đúng, để rời khỏi đây có thể có hai con đường. Thứ nhất, điều tra rõ ràng những chuyện xảy ra giữa hai ngôi làng và khôi phục lại toàn bộ chuỗi mắc xích, từ đó có thể giải trừ phong ấn và trở về thực tại. Thứ hai, giết chết con quỷ nước... Vì quỷ nước là sự vật kỳ bí duy nhất mà hắn thấy rõ ràng ở đây.” Dư Hạnh lầm bẩm, phân chia tất cả suy nghĩ của mình cho hai nhiệm vụ.



Đối với hắn, trong hai nhiệm vụ thì nhiệm vụ đầu tiên vẫn khó hơn một chút.



Bởi vì để làm rõ toàn bộ sự việc, hắn phải tiếp tục đi theo dòng thời gian không có quy tắc này. Còn nhiệm vụ thứ hai, giết quỷ nước thì rõ ràng hơn nhiều.



Dư Hạnh nắm chặt các khớp ngón tay, cảm nhận sức mạnh hiện tại trong cơ thể mình: “Không biết tại sao sức mạnh của mình lại yếu hơn nhiều so với trong ký ức, có phải đây cũng là một loại phong ấn không?”



Sức mạnh giảm sút khoảng bảy, tám phần so với lúc vừa trốn thoát thì không nói, nhưng độ nhạy bén của năm giác quan cũng giảm nhiều, thể lực thậm chí còn kém hơn người bình thường, như thể toàn bộ cơ thể bị nguyền rủa phá hủy từ bên trong.



Hắn rõ ràng, nguyền rủa trong cơ thể mình sẽ không bị xóa bỏ trong tương lai, bởi vì khi lần đầu tiên bị bà cốt chạm vào, hắn cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong chốc lát. Hắn quá quen thuộc với cảm giác này, mỗi ngày khi tiếp nhận luồng hơi từ khối đen qua các ống dẫn, cảm giác này sẽ kéo dài rất lâu.



Nhưng lúc đó thể chất của hắn đang ở giai đoạn đáng sợ nhất, luồng hơi lạnh chỉ có thể mang lại cho hắn nỗi đau, không gây tổn thương thực sự lớn, khác với hiện tại. Dư Hạnh cảm thấy nấu kích hoạt sự luồng khí lạnh đó trào dâng, không quá nửa giờ hắn sẽ chết.



Chết... Chết rồi lại sống lại, lặp đi lặp lại một quá trình này.



Tuy nhiên, hắn đã cân nhắc, nếu thực sự kích hoạt cho luồng khí đó bùng nổ một cách quyết liệt thì chắc chắn quỷ nước cũng sẽ hóa thành tro bụi trong đó.



Nhưng khi luồng khí bùng nổ chẳng khác gì một cuộc công kích, có thể gây tổn thương cho người vô tội.



Tuy nhiên, hiện tại hắn không còn hơi sức đâu mà nhân từ, hắn không quan tâm đến việc những dân làng này có vô tội hay không nên việc giết quỷ nước không khó.



“Ngày mai phải tra xét lại... Cố gắng làm rõ mọi việc.” Dư Hạnh nhẹ nhàng nói, rồi nhắm mắt lại.



Tinh thần của hắn cũng cần được nghỉ ngơi đầy đủ. [Quỷ Nhiếp Thanh Diệc Thanh, hệ thống phát hiện ngươi đã sử dụng khả năng thiên bẩm “Can Thiệp Giấc Mơ” với suy diễn giả Dư Hạnh, hiện sẽ tăng cường hạn chế đối với ngươi. Trong lần suy diễn này, ngươi đã mất năng lực liên quan đến giấc mơ.]



Mặc dù hệ thống suy diễn đã im lặng trong đầu Dư Hạnh, nhưng là một cá thể ẩn náu trong mặt nạ nhân cách của Dư Hạnh, thỉnh thoảng Diệc Thanh vẫn nhận được cảnh báo từ hệ thống. Trong một ngôi nhà tre mơ hồ, Diệc Thanh nằm nghiêng trên ghế tre, tóc xõa ra khắp nơi, tay cầm quạt phe phẩy, miệng mỉm cười, trông giống như một học sinh nghịch ngợm không nghe lời. “Nghiêm khắc thế làm gì, ta chỉ làm tăng xác suất hắn nằm mơ thôi. Nói cho ngươi hay, nếu ta không can thiệp, với năng lực của hắn, chẳng mấy chốc cũng sẽ nhớ lại một vài chuyện thôi.” Diệc Thanh gấp quạt lại, uống một ngụm trà nóng: “Thực ra, nếu hắn mơ thấy những việc đã xảy ra thì ta có thể quan sát ở bên cạnh, tìm hiểu thêm về hắn không phải tốt hơn sao?” [Suy diễn thăng cấp cần suy diễn giả tự mình nỗ lực, không được có sự can thiệp từ bên ngoài, ngươi đã vi phạm quy định.]



Hệ thống thực sự đã phản hồi lại, Diệc Thanh lại uống một ngụm trà: “Đây là cơ hội tốt biết bao, ngươi chỉ gợi ý ta đi theo hắn, nhưng lại không nói rõ hắn là kiểu người thế nào. Ngươi không nói, đương nhiên ta phải tự tìm cách thôi. Hừ, ta biết ngươi không phải một vật thể sống, cũng không có cảm xúc, chỉ là một ý chí vô hình. Nhưng cân nhắc lợi hại chẳng phải là chuyện ngươi giỏi nhất sao?” Hắn ta như đang độc thoại với không khí, nhưng không hề ngượng ngùng chút nào, còn tự cười, vô cùng bình thản: “Nếu ngươi đã phát hiện số liệu của hắn bất thường, cố ý muốn ta theo dõi hắn... Thì ít nhất cũng nên cấp cho ta một số quyền hạn, để ta có thể theo dõi cuộc sống của hắn chứ.”



“À, việc theo dõi là ta tự phân tích ra. Ngươi lo lắng các dữ liệu bất thường này có thể dẫn đến biến đổi không kiểm soát được, cần một người hoặc quỷ đủ mạnh để kìm hãm hắn, vậy thì ta đồng ý.” Quỷ Nhiếp Thanh không biết bao nhiêu tuổi lười biếng ngước mắt lên, nhìn qua cửa sổ ngôi nhà tre là cảnh mưa lất phất mờ ảo và những giấc mơ kỳ quái thỉnh thoảng lóe lên trong sự mờ ảo đó, dùng giọng điệu như đang đàm phán nói: “Nhưng nếu là một người chán ngắt thì chắc chắn ta sẽ không nhận công việc xui xẻo này. Phần lớn những lời giải thích với hắn trong quán rượu là thật, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, ta thật sự thấy hứng thú với hắn nên mới đi theo. Có thể nói... Sự hứng thú với hắn là hàng đầu, sự gợi ý của ngươi chỉ là thứ yếu. Vậy nên nấu ngươi muốn ta tiếp tục theo dõi nhân tố không ổn định này, thì đừng cản trở ta khám phá người thú vị này, ngươi thấy thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận