Trò Chơi Suy Diễn

Chương 123: Thiếu nữ ngồi im lặng (2)

Trên đó viết bằng tiếng Anh, cô ấy đọc nội dung một lần rồi dùng tiếng Trung dịch ra: "Chào mừng các vị khách phương xa! Chúng tôi sẽ tiếp đón các bạn bằng những điều tốt đẹp nhất, sử dụng tiếng ca để dẫn dắt linh hồn diễm lệ nghỉ ngơi tại đây. Chúng tôi cầu nguyện Thượng Đế sẽ ban cho các bạn một giấc mơ ngọt ngào vô tận."



Dư Hạnh tự nhiên cũng thấy. Hắn ghi nhớ một số từ mấu chốt quan trọng. Sau đó hắn vươn tay bấm chuông cửa nhà Brown. Cái chuông không quá cũ kỹ, có vẻ như nó đã được lắp sau. Ngay khi chuông vang lên, một hình bóng đã đẩy cánh cửa gỗ của biệt thự mở ra, từ bên trong và chậm rãi bước ra ngoài.



Đó là một phụ nữ trung niên, khoảng chừng bốn mươi năm tuổi. Bà ta mặc một chiếc váy lụa màu vàng nhạt. Sau khi ra ngoài, bà ta nhìn xung quanh rồi nhanh chóng nhìn chằm chằm vào ba người lạ đứng bên ngoài.



Bà ta có vẻ sửng sốt một chút nhưng sau đó liần lịch sự, nhiệt tình mở cửa sắt rộng ra. "Xin chào, đây là nhà Brown." Ảnh mắt của phụ nữ quét qua ba người, lời nói mang chút sự ngạc nhiên: "Các bạn là...?" Trong mô tả của người dân địa phương hoặc trong tài liệu và hồ sơ mà Lucia đã cung cấp, người phụ nữ đứng trước mắt này rất phù hợp với vai trò nữ chủ nhân của gia tộc Brown. Do đó, Dư Hạnh cởi chiếc mũ và cúi chào: "Xin chào, bà Brown, tôi là Roy." "Quý bà Brown, rất vui được gặp, tôi là York."



"Tôi là Martha." Khi tất cả đồng đội đã giới thiệu, Dư Hạnh thở dài nói: "Chúng tôi là những du khách từ xa, đến thăm quan nơi này đã nửa ngày và khi có ý định rời đi thì lại thấy trời sắp mưa."



Dư Hạnh vô tội chỉ vào bầu trời u ám và những đám mây đen dần dần tụ lại: "Hơn hết bây giờ cũng có chút muộn mà chúng tôi lại nghe nói rằng nhà bà rất nhiệt tình hiếu khách. Nên chúng tôi đã đến đây để muốn hỏi thăm xem bà có thể để chúng tôi ở lại qua đêm tại nhà bà được không?”



"Rất hoan nghênh mọi người đã đến đây! Nhà tôi rất thích sự náo nhiệt, mọi người mau vào đi."



Bà Brown không suy nghĩ gì nhiều mà đồng ý ngay lập tức. Bà ta dẫn ba người đi qua xuyên qua khu vườn, trực tiếp vào căn biệt thự. Một cơn gió lùa qua. Hình như trong đó còn kèm theo mùi đất và một mùi hương khác nào nữa.



Theo thông tin mà Lucia đã cung cấp, gia tộc nhà Brown có tổng cộng năm người, bao gồm ông chủ Brown, bà Brown và ba người con của bọn họ lần lượt là cô con gái lớn Angel, đứa con trai thứ hai Alex, và cô con gái út Susan.



Angel lớn nhất, năm nay mới hai mươi mốt tuổi, chưa kết hôn. Alex thì mười tám tuổi và Susan vừa tròn mười năm tuổi.



Gia tộc của bọn họ không thuê người hầu. Dù căn biệt thự này có lớn hơn một chút nhưng bọn họ chỉ là một gia tộc bình thường, không có bất kỳ địa vị nào trong xã hội đáng để tự hào. Vì vậy, trong biệt thự chỉ có năm người này là NPC hoặc là BOSS.



Tại sao mỗi lần đều là bà Brown ra đón khách? Còn ông Brown đã đi đầu?



Dư Hạnh theo sau bà Brown. Hắn nhìn chăm chú vào vạt váy của bà ta và lặng lẽ ghi nhớ câu hỏi.



Dĩ nhiên Dư Hạnh sẽ tìm thấy câu trả lời trong căn biệt thự này.



Bà Brown mở cánh cửa kép của biệt thự, trên cánh cửa là móc xích được gắn bên cạnh đung đưa theo cử động của bà ta kết hợp với tiếng kêu rít kẹt kẹt của cửa lớn chưa được bôi trơn.



Một cảm giác ấm áp đặc trưng của lò sưởi phả vào mặt, kèm theo đó là tiếng nhạc của hộp nhạc vang lên, hai đứa trẻ ngồi trên ghế sofa đang đọc sách trong phòng khách.



Gọi hai người đó là trẻ con cũng không chính xác. Đó là một chàng trai và một cô gái tầm mười tám tuổi và mười năm tuổi. Người trước đã trưởng thành, còn người sau... Có lẽ cũng lớn hơn tuổi của Martha.



Phòng khách được bài trí rất tỉnh xảo. Khi Dư Hạnh vừa bước vào, hắn có cảm giác như bản thân hắn đã xuyên về thời Trung cổ. Chiếc thảm hình vuông màu đỏ được trải trên một bên, sàn nhà sạch sẽ, khác biệt hoàn toàn so với khu vườn bên ngoài. Có vẻ như đã có người thường xuyên quét dọn trong phòng. Mấy bức tranh được lồng trong kính treo trên tường. Nhìn qua đầu là hoạ người nhưng nội dung trên mấy bức tranh đó đầu vẽ rất giống nhau, đầu là vẽ thiếu nữ ngồi im lặng.



Những bức tranh này khiến Dư Hạnh cảm thấy không được dễ chịu.



Hiện tại không phải là thời điểm tốt nhất để quan sát bức tranh sơn dầu. Dư Hạnh khẽ liếc mắt nhìn xung quanh và hắn đã ngạc nhiên khi thấy phía bên phòng khách thực sự có một cái lò sưởi. Chiếc lò sưởi đang được đốt lên vào thời điểm không thích hợp nhất. Bởi lẽ sau khi đã hoạt động suốt nửa ngày trong thị trấn nhỏ, Dư Hạnh đã phán đoán rằng bây giờ phải là mùa thu, không quá lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận