Trò Chơi Suy Diễn

Chương 250: Tà linh tàn độc (2)

Nụ cười này không có gì lạ, nhưng đôi môi đỏ tươi của bà ta đột nhiên mở rộng, chia đầu thành hai phần trên và dưới, bà ta giữ nguyên trạng thái đó, rồi bò cả người ra khỏi bồn tắm.



Chiếc váy dài cung đình màu đỏ sẫm, trang trọng và tỉnh tế, không bám sát cơ thể nhờ phần váy phồng, mái tóc dài rũ trên váy, trồng như những con giòi đang ngọ nguậy. Những nơi bà ta đi qua để lại một vết nhớt nhầy, như thể cơ thể đang được kéo lê. Thấy Bloody Mary cầm dao tiến tới, trong đầu Dư Hạnh lóe lên nhiều ý nghĩ.



Nếu bà ta muốn giết mình, thì làm thế nào để hắn có thể dành chiến thắng?



Có nên dùng dao tự đầm vào cổ mình trước, chỉ cần mình hành động đủ nhanh, Bloody Mary sẽ không thể động tới mình?



Hoặc đánh nhau với Bloody Mary, xem ai nhanh hơn?



Tất cả chỉ là đùa thôi, đó đầu là những suy nghĩ bông đùa trong đầu Dư Hạnh. “Vẫn là câu nói đó, tìm manh mối trong thôi diễn không quá khó, không thể yêu cầu đấu lực hoàn toàn, ừm, cũng đơn giản thôi.”



Dư Hạnh vứt con dao trên tay xuống, lưỡi dao phát ra tiếng kêu vang thanh thúy khi chạm đất.



Hắn không thể quay đầu lại, quay đầu lại có khả năng cao sẽ bị Mary trong gương kéo vào gương, cũng không thể thật sự chiến đấu, vì trong trò chơi thôi diễn, ma quỷ chỉ có thể bị giết bằng cách thật đặc biệt.



Nếu khách hàng đã yêu cầu hắn cầm dao, mà sau đó khi Bloody Mary xuất hiện cũng cầm dao, chứng tỏ hắn có thể ảnh hưởng đến ma quỷ trong gương.



Vì vậy, khi người bình thường thấy ma quỷ tiến đến, có khả năng cao là họ sẽ nắm chặt dao để tăng thêm tự tin, họ sẽ không vứt dao đi, do đó ma quỷ mới có cơ hội giết người.



Dư Hạnh vừa vứt dao, Bloody Mary lập tức dừng lại.



Hắn dường như nghe thấy tiếng cười nhẹ của một người phụ nữ bên tai.



Tiếp theo, đầu của Bloody Mary trở lại bình thường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Dư Hạnh, rồi cũng vứt dao xuống.



Cuối cùng, bà ta mở miệng, nhưng đôi môi vẫn không hề cử động, giọng nói phát ra từ bụng: “Cậu thông minh đấy, nhưng trên người cậu có sức mạnh của cái chết...”



Dư Hạnh nhướng mày, hơi bất ngờ.



Sức mạnh của cái chết... Là gì? Có phải điều hắn đang nghĩ tới không?



“Dòng máu vốn ngọt ngào... Đã bị thứ sức mạnh đó làm ô uế.” Giọng nói kỳ ảo của Bloody Mary vang lên trong phòng, như đang thuật lại một sự thật: “Ngay cả quyền được chết cũng bị tước đoạt, cậu còn thảm hơn tôi, cậu đã khiến tôi thương hại cậu." Khóe miệng Dư Hạnh khẽ nhấch lên.



Hắn tự động bỏ qua những đánh giá như “thảm hại”, “thương hại” của đối phương, tập trung vào điểm chính trong lời nói. Đúng là đang nói về bản thân hắn! Bloody Mary quả không hổ danh là nhà tiên tri khát máu. Dường như khả năng tiên tri của bà ta rất chính xác. Liên quan đến tình trạng cơ thể của mình, Dư Hạnh cất đi cách gọi thân mật là “chị Mary”, mà dùng một cách gọi chính thức hơn: “Bà Mary, bà có thể nhìn ra sức mạnh trên người tôi đến từ đâu không?” “Ngọn nguồn ban đầu, vùng đất hỗn loạn.” Mary có phong thái quý tộc duyên dáng, dù hôm nay trông rất đáng sợ, nhưng vẫn không thể che giấu khí chất quyến rũ của bà ta.



Bà ta giống như một loại độc dược thơm ngát, tà ác, tàn nhẫn, mạnh mẽ, nhưng lời nói lại rất tỉnh tế. Bà ta nói chuyện một cách chậm rãi nhưng đầy uy lực: “Nói xem, tại sao cậu lại triệu hồi tôi? Chẳng lẽ cậu không biết, cách triệu hồi bằng dao sắc, chỉ có thể triệu hồi tôi khi tôi đang giết người sao?”



Dư Hạnh lập tức thay đổi sắc mặt, nếu truy cứu, tuổi của Bloody Mary còn lớn hơn hắn rất nhiều, thực sự là bậc trưởng bối, hơn nữa bà ta còn biết một số thông tin mà hiện giờ hắn đang rất câng tới.



Hắn nghiêm túc trả lời: “Bởi vì có một vị khách đã yêu cầu tôi làm vậy. Họ muốn tôi triệu hồi bà. Bà Mary, nếu bà cảm thấy bị quấy rầy, có thể đánh họ một trận, tôi ủng hộ bà.” “.,, Là vậy sao? Đáng tiếc, người triệu hồi tôi là cậu, tôi không thể giao tiếp với người khác được.” Bloody Mary tiến đến bên cạnh Dư Hạnh trong gương, giữ một khoảng cách thân mật, đặt một tay mình lên vai hắn.



Dư Hạnh không hề cảm thấy trên vai mình có thêm gì, quả nhiên, tất cả chỉ là hình ảnh trong gương.



“Cậu đã bỏ dao xuống, tôi sẵn lòng tin vào thành ý của cậu. Vậy thì...” Bloody Mary đặt tay còn lại lên gương: “Cậu hãy chạm tay vào tay tôi, hỏi câu hỏi mà cậu muốn có đáp án, tôi sẽ nói cho cậu biết.”



"Cậu chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi."



Dư Hạnh nhìn bàn tay đang đưa ra của Bloody Mary, không làm theo lời bà ta mà chỉ xác nhận: “Bà thậm chí có thể nói cho tôi biết vùng đất hỗn loạn ở đâu sao?”



Bloody Mary nói: “Đều có thể, chỉ cần là đó là điều cậu muốn biết.”



Đúng là một đề nghị hấp dẫn! Dư Hạnh thở dài, ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối. Đáng tiếc là điều này không có khả năng.



Đáng tiếc đây chỉ là một lời nói dối.



“Xin lỗi, tôi không cần, hôm nay làm phiền bà rồi, bà Mary, bà về đi.”



Hắn quả quyết nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận