Trò Chơi Suy Diễn

Chương 417: Địa Ngục Của Alice - Triển lã...

Bọn họ đi xuống tầng hai từ con đường cạnh phòng tắm, lại đi qua hành lang hình cung, đi tới một hành lang hẹp khó thấy. ánh đèn dọc hành lang u ám, tỏa ra ánh sáng cam đỏ, cảm giác ấm áp, nhưng cũng vô cùng bất an.



Dọc đường cũng xem như không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ thỉnh thoảng ở hai bên sẽ xuất hiện tượng hình người, làm mấy người giật mình, ngoài ra thì không hề xuất hiện quỷ vật chặn đường. Càng làm người ta mừng hơn chính là có vẻ như chưa có ai đi qua con đường này, mấy gian phòng đầu ở trong trạng thái chưa có người chiếm, đi qua nơi này, số phòng của ba tên đàn ông đã thành “2”, còn Hoang Bạch cũng được thêm một phòng.



“Chính là ở đây.”



Cuối cùng, dưới sự chỉ dẫn của Hòe, bọn họ cũng tới phòng trưng bày.



Bọn họ đã đi tới cuối con đường, phía sau của phòng trưng bày chỉ có tường, chứng thực đường đã bị chặn. Tăng Lai hỏi: “Ai vào đầu tiên?”



“Hòe thôi, anh ta dẫn đường mà.” Hoang Bạch tiến cử Hòe, nhưng mà cô ấy nói cũng hợp lý, thế là Hòe đi đầu, đẩy cửa. Không mở được.



“Khóa rồi?”



Bấy giờ, mọi người mới chú ý tới có một ổ khóa ở giữa cánh cửa của phòng trưng bày, vì lúc trước Hòe tới thì cửa không khóa nên bọn họ cũng không chú ý tới điều này. Hoang Bạch xụ mặt: “Chẳng lẽ lại phải tìm chìa khóa?” Tăng Lai đi tới đẩy, cánh cửa được chạm khắc hoa văn tỉnh xảo lung lay theo lực của hắn ta, mắt hắn ta sáng lên: “Không, cánh cửa này không giống rương hòm, có vẻ như có thể dùng sức đẩy được.” Vậy thì sẽ bớt được rất nhiều rắc rối, Hòe lui sang một bên: “Vậy anh thử đi.”



Tăng Lai khởi động, tính đá hỏng ổ khóa.



Nhưng ngay lúc một cước của hắn ta sắp giáng xuống, tiếng nhắc nhở của hệ thống lại vang lên. [Nếu như dùng bạo lực phá, phát ra tiếng vang lớn, rất có thể sẽ thu hút thứ gì đó đến.] [Các người có thể cảm nhận, chìa khóa đang ở ngay trong hành lang này, có lẽ có thể tranh thủ thời gian tìm kỹ lại.] Hai câu nhắc nhở bốn người, tất cả bọn họ đều sôi máu, nhất là Tăng Lai, còn không nhịn được chửi bới: “Uy hiếp hả? Con mẹ nó uy hiếp thật đấy hả?”



Mấy cú đá là đã có thể giải quyết xong chuyện, nhưng cứ bắt bọn họ lãng phí thời gian lộn ngược lại mò kim đáy biển, khác nào dẫn quỷ vật tới.



Còn ai ngang ngược hơn được nữa?



Sự thật chứng minh là có. Ngang ngược hơn cả hệ thống là Dư Hạnh, hắn móc trong túi quần ra dây kẽm, nhìn ổ khóa một lúc, thái độ dửng dưng, nói: “Không khó mở, mọi người cho tôi nửa phút.”



Hoang Bạch: “1”



Hòe: “...?“ Hắn còn có tài lẻ này nữa hả? Tăng Lai: “Thông minh! Chú em đỉnh thật!”



Giọng của hệ thống lại vang lên:



“Nếu dùng bạo lực phá cửa...” Đang nhắc nhở một nửa, hệ thống như đột nhiên ý thức được cạy khóa không tính là bạo lực, cũng không phát ra tiếng động.



Thế là nó đành nuốt lại lời nói.



Nếu hệ thống có cơ thể chân thật, chắc chắn bây giờ nó phải tức lắm. Dư Hạnh cảm giác con dao bên hồng mình rung lên, có lẽ Diệc Thanh đang cười



Hòe cũng mỉm cười: “Hay là cậu vào trước đi.”



Lúc đang tắm, Dư Hạnh đã tranh thủ giấu con dao vào trong mặt nạ, thay xong quần áo thì lập tức lẫy ra, lúc có người khác thì sự hiện diện của Diệc Thanh rất rất thấp, tính lặng tới mức như không tồn tại, ngay cả chuyện con dao tự hóa khói xanh cũng bị Diệc Thanh áp chế đến mức mắt thường khó phân biệt, vậy nên cũng chỉ có một chút phản ứng khi thấy Dư Hạnh chống đối lại hệ thống. Tóm lại, chiêu này của Dư Hạnh đã vượt trên quy tắc của trận suy diễn này, hệ thống muốn bọn họ phải đi tìm chìa khóa mở cửa, tăng độ khó của trò chơi, nhưng tất cả đã bị tên khốn ngang ngược này qua mặt.



Dư Hạnh ngang ngược lười nghe theo quy tắc của hệ thống, tuyến Dị Hóa vốn thích tìm lỗ hổng của quy tắc, ở một mức độ nào đó, có thể nói Dư Hạnh là một suy diễn giả vô cùng điển hình của tuyến Dị Hóa.



Dưới ánh mắt trông mong của mọi người, hắn mất ước chừng hai mươi giây mày mò, sau đó “lạch cạch” một tiếng, khóa mở.



Hoang Bạch hưng phấn võ tay: “Oa, không ngờ lại được thật, giỏi, tôi bắt đầu thích thích cậu rồi đấy.”



Dù sao cửa cũng do Dư Hạnh mở, nhường căn phòng cho Dư Hạnh cũng là điều hiển nhiên.



Dư Hạnh cũng không từ chối, cất dây kẽm, đẩy cửa phòng trưng bày.



Kết quả vừa đi vào, trong bóng tối bất ngờ xuất hiện một đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm hắn. Gần như ngay khi thoáng nhìn thấy ánh sáng đỏ, Dư Hạnh đã lùi lại phía sau cánh cửa với tốc độ mà người khác khó có thể hiểu được, lưng hắn dựa vào sát tường, và đặt chiếc mặt nạ treo ở thắt lưng lên mặt.



Nhóm người Tăng Lai đầu chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một luồng gió thoảng qua mặt, sau đó Dư Hạnh đã di chuyển từ cửa ra bên ngoài và đeo mặt nạ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận