Trò Chơi Suy Diễn

Chương 46: Thông linh thế giới?

Chương 46: Thế giới thông linh?
Nút báo động gần nhất ở ngay trên tường ngoài phòng tài liệu, Khúc Hàm Thanh không hề lưu luyến bóng hình ngã xuống của Ngu Hạnh, gương mặt nàng lạnh lùng, quả quyết đi ra ngoài nhấn nút, rồi quay trở lại, dừng lại trước mặt Ngu Hạnh.
Tiếng cảnh báo ngày càng rõ ràng vang vọng khắp bệnh viện.
Ánh sáng đỏ chợt lóe lên, chiếu sáng những hành lang tối tăm không người qua lại, nơi ánh sáng đen và đỏ giao nhau tựa như những vệt máu tươi đặc quánh đang rỉ ra từ một lỗ đen.
Thi thể Ngu Hạnh lặng yên không tiếng động ngã trên sàn nhà, yết hầu vỡ nát, máu tươi không ngừng tuôn ra, hai mắt nửa khép. Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện trước mắt nhiều người trong trạng thái yếu ớt, dễ tổn thương như vậy, giống như một tác phẩm nghệ thuật vô tình bị làm hỏng trong quá trình điêu khắc.
Triệu Nhất Tửu chỉ từng thấy Ngu Hạnh trong bộ dạng bị quỷ vật mổ sọ, nhưng ngay cả lúc đó, Ngu Hạnh cũng giống như một cỗ máy tinh vi vận hành hoàn hảo, chỉ tổn thương lớp vỏ bên ngoài, vẫn hoạt động được, chứ không phải như bây giờ, lẳng lặng nằm trên mặt đất, thật sự bất động.
Gương mặt vốn luôn u ám của hắn không tránh khỏi phủ thêm một tầng âm lãnh càng thêm nồng đậm, huyệt thái dương giật thình thịch, một cảm giác vô cùng nhức đầu xuất hiện trong đầu hắn.
Là giả, nhưng hắn thật không thích thấy cảnh này.
Cái chết là điềm xấu, người thường xuyên thấy thi thể cuối cùng sẽ trở nên vô cảm như thi thể; người đã quen với cái chết sẽ không còn sợ hãi nó nữa, bọn họ sẽ dễ dàng mất đi năng lực cảnh giác, mà nhảy vào phần mộ người khác đã tỉ mỉ đào sẵn cho mình.
Cho dù đây chỉ là điều quy tắc của Sợ Hãi Bệnh Viện cho phép, Triệu Nhất Tửu vẫn không muốn nhìn thấy cảnh người quen biết chết đi ngay trước mắt mình.
Đây chính là Sợ Hãi Bệnh Viện, chỉ cần chết một lần, độ dị hóa nhân cách sẽ không tránh khỏi mà tăng lên, chết càng nhiều, càng lún sâu, thì càng không thể cứu vãn.
Triệu Nhất Tửu còn trẻ, so sánh với hắn, khả năng chấp nhận của Triệu Mưu tốt hơn nhiều.
Ngay khoảnh khắc sau đó, Khúc Hàm Thanh cũng bất động thanh sắc chặn tầm mắt Triệu Nhất Tửu nhìn về phía "thi thể" của Ngu Hạnh. Bóng hình cao gầy thanh tú của nàng che chắn ngay chính giữa tầm mắt của Triệu Nhất Tửu, mặc dù không nói lời nào, nhưng dụng ý của nàng không nghi ngờ gì đã bị Triệu Mưu dễ dàng nhìn thấu.
Triệu Mưu nghĩ, Khúc Hàm Thanh không chỉ khác với lời đồn bên ngoài, mà ngay cả hắn cũng đã đánh giá thấp khía cạnh tốt đẹp trong tâm hồn nàng – ít nhất thì nàng cũng giống như một tiền bối đúng mực, che chắn cho hậu bối khỏi những điều họ tạm thời chưa thể chấp nhận.
Có đồng đội như vậy ở bên, ít nhất trong thời gian ngắn Triệu Nhất Tửu sẽ không cần hắn phải lo lắng.
“Hắn thật đúng là... nằm ngoài dự đoán của mọi người.” Nhậm Nghĩa khẽ nói, gò má nhã nhặn dường như thoáng giãn ra trong giây lát. Ánh đèn đỏ chớp nháy xoay tròn cùng tiếng còi báo động liên tục xuyên qua cửa phòng chiếu lên mặt Nhậm Nghĩa.
Vào lúc này, không có người nào chú ý tới nét cổ quái trong giọng nói của Nhậm Nghĩa.
“Hắn thật sự cho ta một bất ngờ, hóa ra còn có thể làm như vậy, cơ mà... hắn đúng là quả quyết thật.” Sa Phù Lệ nhìn Ngu Hạnh, từ góc độ này, Ngu Hạnh trông giống hệt những gã đàn ông từng bị nàng chơi đùa rồi tàn nhẫn sát hại, nằm ngang bất động, không chút sinh khí.
Nhưng nàng biết, bản thân không thể đánh đồng Ngu Hạnh với đám phế vật kia, dù cho Ngu Hạnh có ngã gục ở đây không nhúc nhích, nàng cũng không cách nào sinh lòng khinh thường hay chế nhạo đối với hắn.
Người phụ nữ xinh đẹp tóc bạc cảm thán: “Cho dù từng tự tay thực hiện những hình phạt tàn khốc, ta cũng vẫn không muốn gây ra bất kỳ tổn thương nào cho chính mình. Suy Diễn Giả biết giết người, sẵn sàng giết người thì nhiều như vậy, nhưng kẻ dám tự sát thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.” Cũng không biết lời cảm thán này của nàng là nói cho ai nghe, có lẽ là nói cho khán giả nghe chăng?
Nói xong, nàng lại bắt đầu thúc giục: “Được rồi, sự việc đã đến nước này, chúng ta đi xuống thôi, đến đại sảnh ném Hàn Ngạn ra ngoài xả giận trước đi ~ Ai nha, các ngươi lo lắng cái gì vậy chứ ~ Xét cho cùng vẫn là một đám người chưa từng chết mà thôi, ý thức của Ngu Hạnh đã bị rút ra ngay khoảnh khắc trước khi chết, hắn ổn lắm.” Hắn rất ổn, cũng không đau đớn gì, điều này cả Khúc Hàm Thanh và Triệu Nhất Tửu đều biết, nhưng sự bất mãn của bọn họ vốn không phải là về việc Ngu Hạnh sẽ phải chịu đau đớn, mà là về bản thân cái chết.
Thái độ của Ngu Hạnh đối với cái chết càng khinh mạn bao nhiêu, bọn họ càng âm thầm lo lắng bấy nhiêu. Có câu nói rất hay, “Thường tại bờ sông đi, luôn có ướt giày ngày”. Khi đã mất đi sự sợ hãi đối với cái chết, vạn nhất có một ngày, hắn sẽ chết thật lúc nào không hay mà chẳng hề có điềm báo trước thì sao.
Vì vậy, Khúc Hàm Thanh đã không vui vẻ gì kể từ khi biết được kế hoạch mà Ngu Hạnh vừa lập ra.
Theo nàng thấy, gã không biết quý mạng sống này có thể tồn tại từ một thời đại xa xưa như vậy (theo cách nhìn của nàng) cho đến tận bây giờ mà vẫn chưa bị bào mòn hết sức sống, thực sự là một kỳ tích.
Thế nhưng việc đã đến nước này, đây đúng là phương án giải quyết tốt nhất. Vì tư tâm của bản thân mà đi chất vấn Ngu Hạnh, loại chuyện này Khúc Hàm Thanh sẽ không làm.
Ánh mắt nàng lạnh lùng, đi ra ngoài trước tiên.
Tiếp theo là những người khác.
Thi thể Ngu Hạnh bị bọn họ bỏ lại phía sau, dường như theo phản ứng bản năng, vào lúc không ai chú ý, ngón út khẽ giật giật.
Lần này Ngu Hạnh không phải sắp phục sinh, mà chỉ là sức sống từ cỗ thân thể đã được sức mạnh nguyền rủa tái tạo lại từng ngóc ngách đang tràn ra ngoài.
Tựa như hệ thống điều khiển đã rời đi, chỉ lưu lại một chút bản năng không trọn vẹn.
Lần này vết thương không tiếp tục khép lại nữa, chiếc "công tắc" của cỗ thân thể cường hãn kia bị phong bế, tạm thời rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Ý thức của hắn quả thật đã bị kéo ra ngoài, lúc này đang bị bao bọc trong bóng tối mênh mông vô bờ, trôi nổi theo một loại vật chất không xác định.
Hắn đã bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ còn bên tai loáng thoáng nghe được những âm thanh xung quanh thi thể của mình. Hắn nhận ra sự lường trước của Triệu Mưu, lời cảm thán của Sa Phù Lệ, giọng nói có nét cổ quái của Nhậm Nghĩa, và cả sự im lặng của Khúc Hàm Thanh cùng Triệu Nhất Tửu.
Ngoài những âm thanh đó ra, chỉ còn lại khoảng hư vô mênh mông vô bờ. Sau khi đám người vây quanh thi thể hắn rời đi, ngay cả tiếng còi báo động cũng ngày càng xa dần, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy được nữa.
Thời gian dường như đã ngừng lại ở nơi này.
Lần đầu tiên trải nghiệm cái chết không đau đớn, Ngu Hạnh cảm thấy có chút nhàm chán. Hắn cố gắng thử 'bơi' về bốn phía, nhưng đâu đâu cũng chỉ là một màu đen giống hệt nhau, khiến hắn có cảm giác rằng mình không hề di chuyển chút nào.
May mắn thay, hắn tự nhủ trong lòng, trong mảnh bóng tối này vẫn có một vài điều tốt đẹp đáng chú ý.
Ví dụ như thứ ác ý dai dẳng như giòi trong xương đang lan tràn khắp nơi này, khiến người ta ngạt thở.
Thứ ác ý này rõ ràng chỉ là một dạng tồn tại trên phạm vi lớn, không hề có ý thức tự chủ. Ngu Hạnh vừa cảm nhận ác ý không ngừng nghỉ từ bốn phương tám hướng, vừa tiếp tục lang thang vô định.
Hắn phải đợi cho đến khi giai đoạn xác nhận trong trò chơi kết thúc, vòng tiếp theo bắt đầu, mới có thể nhận được thân phận mới và rời khỏi vùng bóng tối này.
Đúng rồi.
Những người chết trước đó đâu rồi?
Ví dụ như Phiến Châu Giả bị hắn đâm lén, Dư Cảnh đầy lưỡng lự, còn có Hải Yêu, Ám Tặc, Ma Phương Thể...
Những người này có phải cũng đang ở trong không gian này không?
Ngu Hạnh lại muốn tìm thử bọn họ, xem họ trôi nổi ở đây, nhìn từ cấu trúc bên ngoài sẽ có hình dạng gì.
Cái chết cũng không phải hoàn toàn không có sự trừng phạt. Ít nhất là chết càng nhanh thì càng phải ở lại trong không gian tù túng, đủ sức làm tăng độ dị hóa của con người này lâu hơn. Ngoại trừ người có sức miễn dịch cao như hắn (với độ dị hóa 57), những người khác chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Loại tra tấn này, ở một mức độ nào đó cũng phù hợp với sự công bằng máy móc của cái hệ thống hoang đường kia.
Ngu Hạnh không biết mình có di chuyển hay không, cũng không biết đã lang thang bao lâu, mãi cho đến khi hắn nhìn thấy một khối sáng màu trắng mờ nhạt ở phía xa, hắn mới có được khái niệm về khoảng cách và thời gian.
Quả nhiên có người khác!
Hắn vui mừng lướt về phía khối ánh sáng mờ nhạt đó, hắn đã cảm nhận được những cảm xúc thuộc về con người toát ra từ bên trong khối sáng – lo âu, sợ hãi, phẫn hận, hỗn loạn.
Phát hiện ra sự tiếp cận của hắn, đối phương rõ ràng có chút sững sờ, khối sáng trở nên sáng hơn một chút, bên trong màu trắng hiện ra một vệt màu lam gần như không thể nhận thấy.
Không biết tại sao, Ngu Hạnh trực tiếp nhận được rất nhiều thông tin từ bên trong khối sáng, những thông tin mà trong hiện thực cần dùng đến ngũ quan mới thu thập được, ví dụ như khối sáng đó tỏa ra sức mạnh mềm mại của nữ tính, hương vị bao la sâu thẳm, mênh mông hư ảo.
Đây là sức mạnh thuần túy nhất, không có bất kỳ sự trói buộc hay bao bọc nào của vật chất hiện thực, nó trực tiếp bỏ qua võng mạc, dây thần kinh và các đường truyền dẫn tương tự, phản hồi thẳng vào linh hồn của Ngu Hạnh.
Không dựa vào bất cứ căn cứ nào, Ngu Hạnh chợt nghĩ đến năng lực mà mình mới có được gần đây.
Chẳng lẽ đây... chính là thế giới mà Thông Linh Giả nhìn thấy?
Trước đây hắn chưa từng tiếp xúc một cách có hệ thống với lĩnh vực này, chỉ tìm hiểu sơ qua với tư cách người ngoài cuộc. Ví dụ như một số Thông Linh Giả có thể dựa vào cảm nhận, tái hiện lại những sinh mệnh, sự kiện đã từng được ghi dấu trên một vật môi giới nào đó bằng góc nhìn thứ nhất; bọn họ có thể thông qua một di vật để miêu tả dáng vẻ của người đã khuất khi còn sống, thông qua một ngôi nhà để tái hiện lại vụ án mạng từng xảy ra tại nơi đó.
Còn có một số người, chỉ cần nhìn vào mắt người khác là có thể moi móc ra tất cả bí mật được chôn giấu của đối phương.
Có lúc cần phải tiếp xúc tay chân, có lúc chỉ cần minh tưởng để cảm nhận. Liên quan đến thông linh, sở dĩ đại đa số “Thông Linh Giả” bị xem là kẻ lừa đảo đều là vì người khác không cảm nhận được thế giới kia, không cách nào chứng thực được những điều nghe từ miệng các Thông Linh Giả.
Dù sao thì, bản thân các nhóm Thông Linh Giả cũng sẽ nghi ngờ lẫn nhau, rằng đối phương có thực sự sở hữu tài năng đó hay không, có xứng đáng được xếp ngang hàng với mình hay không.
Cách thức vận dụng năng lực của họ cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng vào lúc này, khi cảm nhận được thông tin bên trong khối sáng phía trước, Ngu Hạnh đã lập tức liên tưởng đến hai chữ thông linh.
Hắn đã nhận ra khối sáng kia là ai.
Đó là hơi thở của biển cả, tựa như một chấm nhỏ bé giữa màu lam và đen mênh mông vô tận.
Đó là Hải Yêu, đồ đệ của Sa Phù Lệ, người đã bị bỏ phiếu loại ở vòng đầu tiên.
Ngu Hạnh nhiệt tình dùng phương pháp của riêng mình để gửi lời chào đến nàng – dù không có thực thể, thậm chí không có hình dạng, hắn cũng tự học được cách truyền đạt và biểu đạt.
Khối sáng của Hải Yêu yên lặng rất lâu, mới miễn cưỡng học theo hắn mà truyền đi một tia ý thức.
'Tại sao ngươi có thể di chuyển?' Câu hỏi này nằm ngoài dự đoán của Ngu Hạnh, hắn hỏi lại:
'Ngươi không di chuyển được à?' 'Không thể.' 'Ta ở đây dường như đã rất lâu rồi, cả hai lần đều như vậy, không thể động đậy.' Câu trả lời của Hải Yêu dần trở nên rõ ràng hơn. Ở nơi này, cảm xúc của nàng dường như cũng bị bóc tách đi phần lớn, khiến toàn bộ khối sáng càng thêm mềm mại, thuần khiết. Ngu Hạnh đại khái đã hiểu vì sao khi chế độ ban ngày kết thúc, Sa Phù Lệ lại tức giận đến vậy, nhưng sau khi bị loại rồi quay trở lại trong chế độ ban đêm lại trở nên ôn hòa hơn.
Có lẽ là cơn giận đã bị nơi này làm nguôi ngoai bớt.
'Hình như chỉ có ngươi thôi, ngươi thật đặc biệt.' Khối sáng của Hải Yêu nói ra câu này bằng trực giác, sau đó cảm thán:
'Màu sắc của ngươi thật phong phú.' Có thể thấy, khối sáng Hải Yêu không thể di chuyển đã bị giam cầm trong không gian không có khái niệm thời gian này đến phát chán, không chỉ chủ động đáp lời khối sáng xa lạ, mà còn có tâm trạng tốt khen ngợi người vừa mới đến, cứ như thể người đã uy hiếp kẻ khác trước khi bị loại rằng “Tốt nhất đừng ở trên biển suy diễn gặp được nàng” không phải là nàng vậy.
'Ta có màu gì?' Ngu Hạnh càng hứng thú hơn với câu hỏi này.
'Màu đen... Màu trắng... Còn có một lớp màu vàng kim.' Cảm giác của khối sáng nhạy bén hơn nhiều so với khi còn có thân thể, nàng truyền đi cảm xúc kinh ngạc.
'Chẳng lẽ là cái chết, sự sống, và cả thời gian? Ngươi là ai, ta cảm giác ngươi là nam giới, nhưng Nhậm Nghĩa, Triệu Mưu, Dư Cảnh cùng Hàn Tử Xuyên đều không nên có những nguyên tố này, ngươi là Hạnh hay là Lãnh Tửu?' Ý thức đang vui vẻ lang thang của Ngu Hạnh chợt dừng lại, kinh ngạc bởi suy đoán của Hải Yêu. Có thể đưa ra đáp án chuẩn xác đến thế, e rằng những gì bản thân Hải Yêu đã trải qua cũng không hề đơn giản.
Mà nói đi cũng nói lại, trạng thái khối sáng lại mạnh đến vậy sao?
Hắn cẩn thận cảm ứng một chút cảm giác truyền đến từ khối sáng của Hải Yêu, không tiết lộ thân phận của mình cho nàng, mà đáp lại:
'Vậy màu xanh lam của ngươi, chính là khoan dung và mê hoặc sao?' Trong giới tự nhiên, những cảm xúc mà biển cả ẩn chứa có lẽ là vừa cực đoan nhất lại vừa hỗn tạp nhất. Sự mênh mông của nó khiến lòng người thư thái, nhưng cũng khiến người ta sợ hãi và cảm thấy ngột ngạt; nó vừa bình yên lại vừa hung tàn, mặt biển trong vắt như đá sapphire, còn đáy biển lại âm u tựa như Địa ngục không thể tan chảy.
Khi hiền hòa, nó có thể chuyên chở ước mơ của nhân loại, dùng hai chữ 'khai phá' vĩ đại để tạo nên lịch sử.
Khi hung dữ, nó lại quỷ dị, tàn bạo; những dòng chảy ngầm có thể dễ dàng xé nát những con tàu, tàu ngầm đắc ý nhất của con người. Nó còn có thể chứa đựng sức tưởng tượng bao la của con người, gom vào lòng nó tất cả những truyền thuyết kỳ quái mà người ta cho rằng đất liền không thể nào dung chứa nổi.
Nào là tàu ma, Tử Linh đảo, tử vong đường biển, Bermuda, các sinh vật khổng lồ, nhân ngư tính tình khó lường cùng Hải Yêu làm người ta sa đọa, và cả Cthulhu thần thoại có lịch sử không quá lâu đời nhưng lại có sức ảnh hưởng mạnh mẽ.
Việc Hải Yêu mang trên mình hơi thở của đại dương tự nó đã là một minh chứng cho tiềm năng vô hạn.
Đáng tiếc, hiện tại nàng chỉ là một kẻ yếu đuối chưa trưởng thành.
Ngu Hạnh tiếp tục nói:
'Ta còn nhìn thấy một sợi dây chuyền sapphire, ờm, được đặt trên... thi thể của ngươi? Không đúng, không phải ngươi, là em gái song sinh của ngươi, ừm... Gia cảnh khá giả nhỉ, ở trong một ngôi nhà ba tầng, căn phòng của ngươi được trang trí thành màu xanh lam...' 'Đợi đã.' Khối sáng của Hải Yêu nhận ra có điều không ổn.
'Một cây kéo... Ai đã cắt đi... đuôi cá của ngươi? Nhưng bản thân ngươi đáng lẽ phải là con người chứ.' Nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái trong tình huống này, Ngu Hạnh vừa quan sát, vừa tái hiện lại tất cả những gì mình đã thấy.
(Hải Yêu) cuối cùng cũng nhận ra, khối sáng trước mặt này không chỉ có thể di chuyển, mà còn có thể nhìn thấy tất cả những gì nàng che giấu.
Khối sáng của Hải Yêu chợt tối đi, dường như không muốn giao tiếp với Ngu Hạnh nữa, nàng tự đóng kín cảm giác của mình. Quả nhiên, Ngu Hạnh không còn cách nào nhận được bất kỳ thông tin nào từ nàng nữa.
Thế nhưng, Ngu Hạnh đã từ hiện tượng này hiểu ra rất nhiều chuyện mà trước đây hắn chưa từng tường tận. Chuyện chết đi bên trong Sợ Hãi Bệnh Viện này vậy mà lại mang đến cho hắn lợi ích không ngờ.
Thật tốt quá, hắn nên chết thêm vài lần mới phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận