Trò Chơi Suy Diễn

Chương 13: Đến đều tới ~

Chương 13: Đã đến thì đến ~
Quạt quay vù vù, thiết bị bị mọi người bỏ qua lúc trước đang không ngừng văng chất lỏng màu đỏ ra bốn phía, còn có một ít máu hội tụ về trung tâm, nhỏ giọt xuống từ tâm cánh quạt.
Ngu Hạnh đưa tay lau mặt, gò má trái của hắn bị bắn dính một ít, trên ngón tay cái loang ra một vệt ấm áp.
Cúi đầu xuống, trên quần áo cũng có mấy vết máu, may mà diện tích không lớn, cũng không có mùi gì khó ngửi, Ngu Hạnh liền dự định mặc kệ nó.
Ngồi ở một bên, Khúc Hàm Thanh lấy ra một tờ giấy ăn từ trong túi đồng phục y tá, đưa ra trước mặt hắn: "Lau mặt đi?"
Ngu Hạnh kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, không ngờ có ngày Khúc Hàm Thanh cũng có thể học được sự chu đáo như vậy, hắn nhận lấy giấy ăn, cười nói: "Chính ngươi mới càng cần lau hơn."
Khúc Hàm Thanh bị máu văng lên người nhiều hơn, nhất là trên mặt, vết máu thậm chí còn chảy dài trên làn da bóng loáng của nàng, khiến nàng trông đặc biệt ghê người, càng giống loại tồn tại theo phong cách lãnh lẽo tĩnh mịch kia.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Triệu Mưu, Ngu Hạnh đem tờ giấy ăn vừa nhận được áp lên mặt Khúc Hàm Thanh, bắt đầu từ trên cùng, tránh ánh mắt đi mà lau cho nàng.
Khúc Hàm Thanh vậy mà cũng không nói gì, nhắm mắt lại mặc cho Ngu Hạnh "làm trái" ý nàng.
Ghê gớm thật, Triệu Mưu trong lòng rung động —— cái này không giống bạn bè bình thường nha, Ngu Hạnh sẽ không thật sự có chuyện gì không nói cho hắn biết đấy chứ, ví dụ như, hắn thật sự là... bạn trai của Khúc Hàm Thanh?
Hành động thân mật của Ngu Hạnh ở bên cạnh khiến Triệu Nhất Tửu híp mắt, hắn dịch người lại gần Triệu Mưu, không nói gì.
Tình huống nơi này không phải tất cả mọi người đều chú ý tới, mọi người lại tỏ ra rất hứng thú với chỗ đặt thi thể Ám Tặc, viện trưởng sẽ đưa người bị chỉ điểm đến [ phòng làm việc của viện trưởng ] ở tầng bốn, nhưng trong chế độ sáng sớm vô hại thì không cách nào mở ra được.
Viện trưởng dù có chính trực, thì cũng đã chết rồi, biến thành một tồn tại như ý chí của Bệnh Viện Sợ Hãi, hắn dù có giết Ám Tặc, cũng vẫn sẽ mang thi thể Ám Tặc đến giam giữ để chờ đợi "cảnh sát" không biết lúc nào sẽ đến tiếp nhận kẻ hung thủ này.
Đương nhiên, viện trưởng cũng không thể nói cho mọi người biết việc chỉ điểm có chính xác hay không, bất luận người bị chỉ điểm là ai, viện trưởng đều sẽ đưa ra lời khẳng định, ví dụ như nếu Ngu Hạnh bị chỉ điểm, viện trưởng cũng sẽ nói, là Ngu Hạnh vì hội chứng sợ không gian kín mà sinh ra các chướng ngại tâm lý khác, cuối cùng dẫn đến tình trạng khao khát giết người.
Những Suy Diễn Giả ngồi ở đây đại khái không có ai là không muốn vào phòng làm việc của viện trưởng xem thử, truyền thuyết kể rằng, trong phòng làm việc của viện trưởng có manh mối vạch trần toàn bộ lịch sử của Bệnh Viện Sợ Hãi, chỉ cần lấy được manh mối là có thể biết được chân tướng, không chỉ sẽ không bị bất cứ ai giết nữa, mà còn có thể nhận được phần thưởng phong phú nhất do hệ thống đưa ra.
Đây chỉ là truyền thuyết, còn chưa có bất kỳ ai làm được —— nếu đã được chứng thực, vậy thì tiểu thế giới Bệnh Viện Sợ Hãi này cũng sẽ không còn tồn tại.
Bởi vì bất luận là thế giới dùng để livestream hay thế giới nào khác, về bản chất chúng đều là thế giới Hoang Đường Suy Diễn, nhiệm vụ chính của tuyến truyện chính là tìm ra chân tướng, vạch trần tội ác, nếu chân tướng thực sự lộ ra ánh sáng, thì mọi ngụy trang và hư ảo đều trở nên vô nghĩa.
Giống như Ngu Hạnh hủy đi hoa hồng, hủy đi Alice, nên Alice nhạc viên từ đó không còn cơ hội mở cửa nữa vậy.
Người đầu tiên hướng mũi nhọn về phía phòng làm việc của viện trưởng là cựu hội trưởng của Viện Nghiên Cứu, người đó đã từng là lão đại ngang tầm với đám người Medusa, về mặt phân tích có thể được mệnh danh là "kho dữ liệu Hoang Đường", chỉ tiếc đã không may bỏ mạng trong một đợt suy diễn tổng hợp siêu khó khăn.
Nhậm Nghĩa còn là đồ đệ do người đó dẫn dắt nữa mà, sau khi người đó chết, không còn ai nhớ tên của hắn nữa, dường như đã bị hệ thống xóa bỏ vậy, mà hội trưởng Viện Nghiên Cứu hiện tại là phó hội trưởng vào thời điểm người kia còn tại vị, thực lực cũng không yếu, giữ vững vị trí công hội thứ ba cho Viện Nghiên Cứu.
Phải biết khi người đó còn tại vị, Viện Nghiên Cứu đã từng danh tiếng lẫy lừng, ngay cả công hội Thâm Dạ cũng phải nhượng bộ ba phần.
Về sau Nhậm Nghĩa cũng nghiên cứu bí mật về phòng làm việc của viện trưởng, đáng tiếc không có tiến triển gì lớn, nhưng hắn đã công khai bày tỏ tin tưởng vào mọi phỏng đoán của tiền bối mình, và sẽ tự mình tìm hiểu khi có cơ hội.
Lần này sau khi tên Nhậm Nghĩa được công bố, lập tức có người liên tưởng đến lời hứa trước đây của hắn, chuyện phòng làm việc của viện trưởng ẩn chứa manh mối lại một lần nữa bị đẩy lên cao trào, khiến rất nhiều Suy Diễn Giả vừa mới thăng cấp Phân Hóa kinh ngạc tột độ.
Ngu Hạnh tự nhiên cũng biết chuyện này, nhưng hắn không có hứng thú lắm, ít nhất bây giờ thì chưa có, phòng làm việc của viện trưởng đều phải đợi đến chế độ hoàng hôn mới mở ra cho Suy Diễn Giả, hắn quan tâm sớm như vậy làm gì chứ.
Hắn lau sạch mặt cho Khúc Hàm Thanh, đã có thể tưởng tượng được tình hình mưa đạn sẽ thế nào.
"Cảm ơn." Ánh mắt Khúc Hàm Thanh dịu đi một chút, vào thời điểm nàng hơn mười tuổi, mỗi lần bị thương hoặc làm bẩn mình, đều là Ngu Hạnh kiên nhẫn giúp nàng băng bó và lau sạch. Chính lúc đó nàng muốn gọi Ngu Hạnh là cha, nhưng Ngu Hạnh chết sống không đồng ý, nhất định bắt nàng gọi ca ca, vì thế Khúc Hàm Thanh đã nghi hoặc suốt một thời gian dài, mãi về sau mới biết chuyện Ngu Hạnh không già đi.
Tiếng "ca ca" chưa gọi được mấy năm thì nàng bị người nhà đón đi, rồi khi quay lại, tiếng "ca ca" này lại không tài nào gọi ra được nữa.
Nàng thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến cảnh Ngu Hạnh và Chúc Yên sống cùng nhau, có chút ghen tị.
Hiện tại, nhìn Ngu Hạnh tự nhiên lau mặt cho mình, Khúc Hàm Thanh trong lòng hơi rung động, nàng cảm giác như thể không có gì thay đổi, nàng chưa từng bị bỏ rơi.
"Còn giấy không?" Giọng nói của Triệu Nhất Tửu đột nhiên vang lên, Khúc Hàm Thanh dời ánh mắt khỏi mặt Ngu Hạnh, đã nhìn thấy Triệu Nhất Tửu có vẻ hơi không vui, chặn bàn tay Triệu Mưu đang chọc vào lưng hắn, đôi mắt đỏ sậm nhìn thẳng nàng một cách lịch sự, "Anh ta cần, hắn không dám hỏi."
Triệu Mưu ở phía sau xuýt xoa một tiếng.
Đúng là hắn thúc ép A Tửu để A Tửu mượn giấy, nhưng hắn là muốn A Tửu nói với Ngu Hạnh, nhờ đó mà thăm dò thêm một chút thái độ của Khúc Hàm Thanh đối với Ngu Hạnh cũng như thái độ của Ngu Hạnh đối với bọn họ trước mặt Khúc Hàm Thanh, ai ngờ A Tửu lại thẳng tính như vậy, trực tiếp đối thoại với Khúc Hàm Thanh?
[ Oa, tiểu ca này ngầu thật, lần đầu tiên trong năm nay thấy có người dám hỏi mượn đồ của Khúc Hàm Thanh, xét theo kinh nghiệm mấy năm trước, Khúc Hàm Thanh đáng lẽ sẽ lạnh lùng liếc hắn một cái rồi không thèm để ý ] [ Lần này khẳng định không giống rồi, nhà họ Triệu thế nhưng lại đang tranh giành Hạnh với Khúc ma nữ mà, nàng có thể chịu được sao? ] [ Không nhịn được thì đã sớm nổi bão rồi, nhịn được thì chứng tỏ nàng đã đồng ý chuyện này, nàng —— ta nói có sai đâu!!! Nhìn kìa!! ]
Triệu Nhất Tửu mà nói chuyện với Khúc Hàm Thanh, Ngu Hạnh liền tự giác lùi ra sau dựa vào, thuận tiện nhường chỗ cho hai người họ trao đổi.
Sau khi Triệu Nhất Tửu không chút do dự bán đứng Triệu Mưu, Khúc Hàm Thanh quan sát hai người này một chút, sau đó lại cúi mắt lấy hai tờ giấy từ trong túi ra, quả quyết đưa cho Triệu Nhất Tửu: "Không chỉ Triệu Mưu, ngươi cũng lau đi."
Mặc dù giọng nói rất lạnh lùng, nhưng là... Móa?
Ngay cả Triệu Nhất Tửu cũng sững sờ một chút, đừng nói những người khác, Nhậm Nghĩa cũng quay đầu lại, tầm mắt lướt qua hai người nhà họ Triệu và Khúc Hàm Thanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Ngu Hạnh đang ra vẻ không liên quan đến mình.
Triệu Mưu càng là khóe mắt giật giật, một loại dự cảm không lành càng lúc càng mạnh, Ngu Hạnh tên chó má này tuyệt đối đã lừa hắn.
"Cảm ơn." Triệu Nhất Tửu rất nhanh hoàn hồn lại, hắn nhận lấy khăn giấy, quay đầu dúi vào người Triệu Mưu, giọng điệu không tốt lắm, "Lần sau muốn thăm dò cái gì thì tự mình đi mà làm, ta không phải công cụ của ngươi."
"Chậc, lại nổi giận rồi." Triệu Mưu vỗ về Triệu Nhất Tửu, một bên thành thật lau vết máu, một bên cười, "Đây là đặc điểm của hội chứng suy tưởng, A Tửu, kiểm soát một chút."
Triệu Nhất Tửu bực bội lắc đầu, như muốn hất văng cơn giận không biết từ đâu tụ lại, qua mấy giây, năng lực kiểm soát mạnh mẽ đã giúp hắn hoàn thành mục tiêu này, hắn dần bình tĩnh lại.
"Đây chính là hội chứng suy tưởng sao..." Ngu Hạnh sờ cằm mình, hội chứng suy tưởng được xem là một loại dấu hiệu báo trước của bệnh tâm thần, còn gọi là chứng vọng tưởng, hình thức biểu hiện phổ biến là dễ tức giận, bực bội, có thể còn có các triệu chứng như tinh thần không tập trung, trí nhớ suy giảm, v.v.
Người bệnh thường xuyên không kiểm soát nổi hành vi của mình, mang địch ý với người khác, thờ ơ mà nguy hiểm.
"Xin lỗi." Triệu Nhất Tửu chân thành nói lời xin lỗi.
"Lúc phát bệnh chúng ta không kiểm soát được bản thân, ngươi xin lỗi cái gì chứ." Ngu Hạnh vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Quen là tốt rồi."
Nói thật ra, đối với Triệu Nhất Tửu mà nói, trạng thái này lại đúng là một chứng bệnh không mấy thân thiện, Ngu Hạnh nghe nói lúc Triệu Nhất Tửu khống chế lệ quỷ trong cơ thể, điều quan trọng nhất chính là sự tập trung, nhưng bây giờ sự tập trung của Tửu ca đã bị suy yếu.
Xem ra sau này phải chú ý kỹ tình hình lệ quỷ trong cơ thể Triệu Nhất Tửu, không thể để nó thừa cơ thoát khỏi sự trói buộc.
Đúng lúc này, trong loa phát thanh truyền đến tiếng cửa phòng mở ra, hình như có ai đó mở cửa, rồi chưa đầy hai giây sau lại đóng lại.
Tín hiệu bị nhiễu còn nghiêm trọng hơn trước, một lúc lâu sau mới truyền đến giọng nói đứt quãng của viện trưởng: "Ta đã... nhốt... xẹt xẹt —— hung thủ giết người vào... phòng làm việc của ta, nhưng nghe ý trong lời các ngươi, xẹt xẹt —— nơi này vẫn còn một hung thủ nữa phải không? Tiếp tục... tìm ra kẻ này, ta sẽ khiến hắn nhận lấy sự trừng phạt xứng đáng!"
"Nhưng mà —— các bệnh nhân cũng phải chú ý sức khỏe của mình, bác sĩ có nghĩa vụ bảo vệ bệnh nhân, xẹt xẹt —— vẫn là nên đi chữa bệnh đi."
[ Yêu cầu rời khỏi đại sảnh trong vòng ba phút ]
Hệ thống liền xuất hiện ngay sau đó, mọi người điều chỉnh lại tâm trạng một chút, biết rằng bữa tiệc thịnh soạn tiếp theo đã bắt đầu.
Bọn họ nhao nhao đứng lên, dưới sự thúc giục của đồng hồ đếm ngược trên màn hình lớn, đi về các hướng khác nhau, có người đi tới cầu thang bộ, có người đi tới thang máy, còn có người rời khỏi đại sảnh đi đến khu vực khác ở tầng một, có lẽ muốn đi lên tầng bằng một cầu thang khác.
"Đi thôi." Ngu Hạnh cũng đứng dậy, bây giờ hắn phải đi dọn dẹp vệ sinh, trước tiên cần một cây chổi và một cái ki hốt rác.
Trải qua vòng thảo luận vừa rồi, một số người có hiềm nghi nhỏ, một số người thì khá lớn, nhưng bởi vì vị trí nhiệm vụ của các Suy Diễn Giả tham gia livestream khác nhau và cũng thiên kì bách quái, nên họ không chọn cách phối hợp thống nhất người đồng hành.
Mọi người tản ra bốn phía, Khúc Hàm Thanh nói: "Ta muốn lên phòng bệnh tầng hai tìm bệnh nhân mắc hội chứng hoang tưởng dạng bị hại để nói chuyện, ngươi có tiện đường không?"
Dụng cụ quét dọn Ngu Hạnh cần nằm ở phòng tạp vật tầng một, hắn lắc đầu: "Không tiện đường, ngươi tự đi đi, không cần lo cho ta."
Khúc Hàm Thanh nhẹ nhàng gật đầu, chỉnh lại bộ đồng phục y tá hơi nhăn, rồi đi khỏi bằng cầu thang bộ.
Ngu Hạnh nháy mắt mấy cái với Triệu Mưu và Tửu ca, thấp giọng hỏi: "Nhiệm vụ của các ngươi là gì?"
Triệu Mưu nhìn hắn đầy thâm ý, hồi đáp: "Ta phải đến phòng hồ sơ tầng bốn để sắp xếp tài liệu bệnh nhân."
Triệu Nhất Tửu thì ngước mắt lên: "Ta muốn đi theo một người, học cách vượt qua cảm giác bài xích của hội chứng suy tưởng."
Mắt Ngu Hạnh sáng lên: "Vậy ngươi đi cùng ta là tốt nhất rồi, Tửu ca, ta cần ngươi!"
Triệu Nhất Tửu: "...?"
Không cho Triệu Nhất Tửu cơ hội từ chối, Ngu Hạnh vô cùng vui vẻ kéo người đi, chỉ để lại Triệu Mưu một mình trầm tư.
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Ngu Hạnh và đệ đệ mình, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra, nếu trong chế độ đêm tối thét gào, góc nhìn người xem không đặt ở chỗ ta hoặc Hạnh, thì ta phải nói chuyện riêng với hắn một chút rồi."
. .
Địa hình tầng một không phức tạp, mỗi phòng chức năng đều có bảng chỉ dẫn đường, khiến người ta nhìn lướt qua là thấy ngay.
Những bảng chỉ dẫn này trong chế độ đêm tối hoặc là sẽ bị hư hại đến mức không nhìn rõ, hoặc là sẽ bị quỷ quái giở trò, chỉ sai phương hướng. Có thể nói, chế độ sáng sớm vô hại vừa là vòng thử nghiệm không đau đớn gì, lại vừa là cơ hội quan trọng để nhớ đường sá.
Suy Diễn Giả không chỉ có thể làm quen kỹ địa hình bệnh viện trong chế độ sáng sớm, mà còn có thể dựa vào vòng này để tạo mối quan hệ với các Suy Diễn Giả khác, như vậy khi đối kháng với các thế lực linh dị trong chế độ đêm tối, nguy hiểm khi họ hợp tác sẽ ít đi một chút.
Ngu Hạnh dựa theo bảng chỉ dẫn dễ dàng tìm được phòng tạp vật, Triệu Nhất Tửu cứ luôn đi theo sau hắn, nhiều lần hỏi hắn muốn đi đâu đều bị hắn lái sang chuyện khác.
". . Ngươi còn như vậy nữa," Triệu Nhất Tửu thấy Ngu Hạnh cuối cùng cũng dừng lại, lại là đứng trước một phòng tạp vật chẳng liên quan gì đến việc trị liệu hội chứng sợ không gian kín, lạnh lùng nói, "Ta phải nghi ngờ ngươi là hung thủ."
Ngu Hạnh khẽ quay đầu lại.
Ánh sáng ban mai không đổi ngoài cửa sổ cho thấy sắc trời quang đãng, Ngu Hạnh đứng trong góc lại bị một mảng bóng râm bao phủ, khoảnh khắc hắn quay đầu, trên gương mặt âm nhu có một tia nguy hiểm.
"Đúng vậy." Triệu Nhất Tửu nghe Ngu Hạnh nói, "Giết người quen dễ hơn nhiều so với giết người lạ."
Ngu Hạnh hé cửa ra một khe nhỏ, mỉm cười: "Hoặc là, chúng ta đi vào, ngươi để ta giết chết, hoặc là bây giờ ngươi chạy về tìm Triệu Mưu vạch trần ta?"
"Ngươi lại giở trò nhàm chán rồi." Triệu Nhất Tửu liếc hắn một cái, đẩy Ngu Hạnh ra, mở toang cửa, không chút do dự bước vào, "Ta chỉ bất mãn với hành động ngươi cứ giấu giếm ý đồ xấu mà dẫn ta đến đây, chứ không phải thật sự nghi ngờ ngươi. Nếu ngươi là hung thủ, thì nên tìm riêng ta, chứ không phải ngay trước mặt anh ta đòi ta đi theo ngươi... Đây là muốn làm gì?"
Hiển nhiên, khi Triệu Nhất Tửu nhìn thấy chổi, giẻ lau các thứ trong phòng tạp vật, vẫn có chút mờ mịt.
"Đây không phải là sắp nói cho ngươi biết sao, này, giúp ta cầm cây lau nhà, chúng ta đi!" Ngu Hạnh tự mình đi vào, một tay cầm chổi, một tay cầm ki hốt rác, sau đó sai Triệu Nhất Tửu cầm lấy thứ cuối cùng hắn cần, ung dung rời khỏi phòng tạp vật.
Hắn lại dẫn Triệu Nhất Tửu đến một bên cầu thang bộ, cầu thang này là cái cầu thang ở xa đại sảnh hơn, vốn rất bình thường, nhưng ngay khoảnh khắc Ngu Hạnh đặt chân lên, rác rưởi, vết dầu loang các thứ liền hiện ra.
Triệu Nhất Tửu nhận ra điều gì đó, không thể tin được: "... Cho nên, ngươi lừa ta đến đây chỉ để giúp ngươi quét dọn vệ sinh?"
"Không ngờ tới chứ!" Ngu Hạnh nói sang sảng đầy sức lực.
Triệu Nhất Tửu: "Ta đi tìm người khác để đi theo đây."
"Đừng mà, đã đến rồi thì ~" Ngu Hạnh giữ chặt Triệu Nhất Tửu, làm động tác như vái lạy để lấy lòng, "Đi cùng ta an toàn biết bao, lao động là vinh quang nhất đúng không? Đến nào ~ quét rác nào ~ "
Triệu Nhất Tửu đau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận