Trò Chơi Suy Diễn

Chương 394: Địa ngục của Alice - Đầu bếp ..

"Cứ giao cho anh đi, tôi sợ anh giao cho tôi, tôi sẽ hủy hoại nó. Tên nhóc Nhậm Nghĩa kia ngày nào cũng mắng tôi là bởi vì tôi không đủ bình tĩnh." Tăng Lai cong môi, có chút chán nản. Sau đó nhận ra Dư Hạnh không thể nhìn thấy biểu cảm đằng sau chiếc mặt nạ, hắn ta kiềm chế lại, chán nản đứng lên. Hai người lầm bẩm, bước đi rất nhanh, Hòe đứng phía sau chỉ mơ hồ nhìn thấy họ đang cầm thứ gì đó trên tay, nhưng tầm nhìn của anh ta đã bị bức tường cong chặn lại. "Hòe, hình như bọn họ đã tìm được thứ gì đó tốt." Hoang Bạch chắp tay sau lưng bước đến bên cạnh Hòe: "Anh có muốn thương lượng không? Tôi nghe nói Dân Cờ Bạc này danh tiếng khá tốt, nhân phẩm cũng khá tốt. Hắn ta đáng tin cậy phải không? Chúng ta có thể thảo luận về việc trao đổi thông tin với họ!”



Hòe cảm thấy có chút đau đầu vì cô gái quá sôi nổi này: “Tôi đã cân nhắc lời nói của cô, không cần nói to như vậy, chỉ cần người ta để tâm là có thể nghe thấy...”



“Tôi sai rồi.” Hòe còn chưa kịp chỉ dạy xong, Hoang Bạch đã biểu hiện giống như đang ngoan ngoãn nhận lỗi, khiến nửa sau lời nói của Hòe bị mắc kẹt.



Đây là lần đầu tiên anh ta gặp Hoang Bạch. Có thể khẳng định là cô gái này chắc chắn có rất nhiều thủ đoạn và không hề vô hại như vẻ bề ngoài.



Nhưng cho đến bây giờ, cô ấy vẫn chưa làm điều gì vượt quá giới hạn và cũng không phản đối sự chỉ huy của anh ta. Dưới góc độ “đồng đội”, cô ấy chắc chắn đạt tiêu chuẩn. Nghĩ đến đây, Hòe không nói nữa mà chỉ nói: “... Được rồi, để xem trong bữa tối chúng ta có thể giao tiếp với bọn họ hay không. Theo hiểu biết của tôi về Dân Cờ Bạc, hắn ta và Hạnh có lẽ đã đi đến tầng năm. Nhưng nhanh như vậy họ đã xuống đây, có thể tầng năm có chướng ngại vật và chúng ta không thể kiểm tra xa được, vậy nên chúng ta hãy lên tầng hai bây giờ.” Giờ ăn tối là sáu giờ rưỡi, nhóm Dư Hạnh đi đi lại lại, để đến được đài quan sát ít nhất cũng đã hơn năm giờ. Nhà bếp ngoài trời trên tầng hai sáng đèn, che đi ánh sáng của đài quan sát. Sau khi hai người nhận ra Hòe, Hoang Bạch và những thứ trong huyết trận tầng năm đầu không theo sau, tốc độ của bọn họ chậm lại rất nhiều. Lúc này, họ vẫn còn rảnh rỗi bước lên đài quan sát bằng pha lê và nhìn xuống ngắm cảnh.



Từ góc nhìn tuyệt vời này, họ có thể nhìn thấy toàn bộ nhà bếp.



Phong cách bài trí trong nhà bếp là phong cách steampunk mà Dư Hạnh quen thuộc. Màu sắc chủ đạo là đỏ và trắng. Có tủ lạnh, bếp nấu, nồi nấu súp, chậu đựng nguyên liệu, giá đựng dao và giá đựng gia vị. Tóm lại là tất cả những thứ thường có ở trong nhà bấp thì ở đây không thiếu thứ gì. Quả nhiên Alice vẫn thích phong cách này, vô cùng nhiệt tình.



Hai người béo mặc đồng phục đầu bếp màu trắng đang khuấy nồi súp bằng những chiếc thìa khổng lồ. Các bánh răng trên nồi đang quay nhanh chóng, nồi súp nóng bốc khói, một mùi hương bay thẳng vào mũi Dư Hạnh và Tăng Lai.



Ngoài ra còn có một đầu bếp tâm vóc tương tự đang cầm đĩa rau bằng đôi bàn tay to lớn của mình, đôi chân mập mạp di chuyển về phía cái thớt.



"Trời ơi, đây có phải là đầu bếp không?"



Tăng Lai không bị mùi này đánh lừa, hắn ta nhìn những đầu bếp to béo, người đầy mỡ đến mức không thể che giấu được, nhỏ giọng hỏi. Bởi vì đầu bếp trông rất không giống người bình thường.



Những chiếc mũ cao được đội trên đầu của những đầu bếp to hơn người bình thường một cỡ. Nhìn vẻ mặt của họ, có vẻ rất thích thú với quá trình nấu nướng, cười tươi đến nỗi gần như không thấy được đôi mắt.



Đây là nhân viên đầu tiên trong lâu đài cổ có biểu cảm mà Dư Hạnh nhìn thấy cho đến giờ, nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài của họ có thể thấy họ không hề bình thường như những nữ tu hướng dẫn viên du lịch hay các quản gia lớn tuổi.



Ở trong nhà bếp nhiệt độ tăng cao, máy hút mùi hoạt động phát ra âm thanh máy móc đặc biệt, bùm, bùm, bùm và tiếng ồn khá lớn khiến căn bếp như trở nên sống động. Làn khói dịu đi một chút, Dư Hạnh nhìn rõ khuôn mặt của các đầu bếp. Hắn phát hiện ba người họ trông giống hệt nhau. Hơn nữa phòng bếp và đài quan sát rất gần nhau, hắn có thể đoán chừng vóc dáng những đầu bếp này có lẽ thấp hơn những người đàn ông bình thường một chút nhưng chiều ngang rất lớn, thịt chất chồng lên nhau, chắc chắn nặng hơn ba trăm kg, cả người đều trong tình trạng cực kỳ biến dạng.



Các đầu bếp không nhìn lên cũng không để ý đến hai du khách đang quan sát sự nhộn nhịp từ trên đài quan sát bằng pha lê, họ chỉ đang vui vẻ nấu ăn mà thôi. Họ không nói chuyện với nhau, nhưng lại phối hợp rất ăn ý và nấu ăn với hiệu suất cao. Tăng Lai có chút kinh ngạc: “Bọn họ giống như những vị khách béo trong phim hoạt hình Vùng Đất Linh Hồn (*) vậy.” (*) Vùng Đất Linh Hồn: Bộ phim điện ảnh hoạt hình Nhật Bản đề tài tuổi mới lớn và kỳ ảo công chiếu năm 2001 do Miyazaki Hayao làm đạo diễn kiêm viết kịch bản, đoạt giải Oscar phim hoạt hình hay nhất lần thứ 75.
Bạn cần đăng nhập để bình luận