Trò Chơi Suy Diễn

Chương 679: Mộng Yểm (24) - Phân nhóm (3)

[Linh Nhân cũng vậy, bạn nghĩ hắn ta thấy lời này sẽ thế nào?]



[Đừng nói đến Linh Nhân, đôi khi Dư Hạnh cũng như thế đó, theo các bạn nói vậy thì Dư Hanh cũng là ứng cử viên cho tuyến sa đọa của chúng ta sao?]



Không biết từ khi nào, phòng phát trực tiếp xuất hiện một lượng lớn khán giả theo tuyến sa đọa, họ cũng vui vẻ xem livestream suốt nửa ngày, nhưng mỗi khi lên tiếng, chắc chắn sẽ cãi nhau với những người có giá trị quan khác biệt.



Dư Hạnh nhìn Triệu Nho Nho một cái, phát hiện vẻ mặt cô ấy vẫn rất kiên định, cảm thấy có chút buồn cười: "Cô nói vậy, không sợ ra ngoài bị Linh Nhân giết sao?"



Triệu Nho Nho lập tức cụp xuống: "Không sợ? Làm sao có thể không sợ, chẳng qua đã đắc tội rồi, đắc tội thêm chút nữa cũng không sao..."



Cô ấy tủi thân xoa xoa mặt: "Ban đầu tôi chỉ muốn đổi một ân huệ của Triệu Mưu thôi, ai biết lại đẩy bản thân vào tình cảnh này chứ, chưa nói đến gì khác, chỉ riêng việc Linh Nhân trở thành khách mời đặc biệt và có mối quan hệ đối địch với các suy diễn giả tham gia Đường Thẳng Song Song Chết Chóc, đã đủ để gây ra sự hoảng loạn trong ba đại gia tộc của chúng ta rồi... Tỷ lệ thương vong lần này chắc chắn sẽ là cao nhất trong lịch sử."



"Vì vậy..." Nói đến đây, mắt Triệu Nho Nho mở to hơn, tiến gần Dư Hạnh: "Tôi đã bán mình vào cái hố của anh rồi, sau này anh cũng phải cân nhắc đến tôi chứ? Tôi cần sự bảo vệ của đại lão, không thì tôi sẽ bị ám sát mất thôi!"



Dư Hạnh lùi lại, tránh xa đôi mắt long lanh của cô ấy.



Chuyện này đã nói đến tương lai rồi sao?



Có lúc cô gái này thật sự rất tinh ranh…



Hắn biết, đại lão trong miệng Triệu Nho Nho, chỉ không riêng mình hắn thôi... Dù trong mắt bất cứ kẻ nào đi chăng nữa, hắn chỉ là một người mới có tuyến phân hóa tiềm năng mà thôi, còn xa mới đạt đến cái gọi là đại lão.



Người cô ấy nói có thể là Khúc Hàm Thanh, cũng có thể là bất kỳ ai đứng sau hắnn, một người nào đó đủ tầm để có thể đấu với Linh Nhân.



Theo lẽ thường, người có thể đối đầu với Linh Nhân ắt hẳn phải có lá bài tẩy, khiến cho kẻ ác như Linh Nhân cũng không thể tùy ý giết chóc.



Triệu Nho Nho đặt cược vào lá bài này, thay vì bị Linh Nhân ghét bỏ chút ít rồi chết trong im lặng, thà đứng ra chọn phe một cách quang minh chính đại, tìm kiếm sự bảo vệ từ một thế lực mạnh mẽ khác. Hơn nữa, cô ấy vẫn chưa đến đường cùng, nhà họ Triệu hùng mạnh cũng là một lợi thế để cô ấy có quyền lựa chọn, chính vì thế cô ấy mới có thể giữ tâm thái nhẹ nhàng hơn người khác.



Triệu Nhất Tửu cau mày, không biết tại sao lại bị như chạm vào điểm gì đó, chỉ cảm thấy yêu cầu này có chút không ổn, lập tức lạnh lùng ngắt lời trước khi Dư Hạnh có thể trả lời: "Ra ngoài rồi hãy nói chuyện này."



"Ồ." Lúc này Triệu Nho Nho không có chút ý muốn phản đối nào trước người bị thương nặng như Triệu Nhất Tửu, thậm chí còn tỏ ra ngoan ngoãn đáp ứng.



Dư Hạnh mỉm cười không nói, liền chuyển chủ đề: "Còn anh thì sao, anh Tửu? Cậu đã phát hiện ra gì trong căn nhà này chưa?"



Triệu Nhất Tửu gật đầu, hắn ta khẽ chạm vào miếng băng trắng quấn quanh mắt phải… Đó là do Dư Hạnh bắt buộc hắn ta phải băng lại dù nó đã không còn chảy máu.



Hắn ta buông tay xuống, giọng nói yếu ớt vẫn không che giấu được nét lạnh lùng trong đó: "Đây là Phương phủ, phu nhân của Phương phủ và cái gọi là Đại sư có lẽ có mối quan hệ mờ ám nào đó. Hiện tại, dường như Đại sư chính là kẻ chủ mưu đứng sau lễ bái đường giữa tiểu thiếu gia và Lưu Tuyết, còn phu nhân có thể đã bị Đại sư lợi dụng hoặc có mưu đồ khác."



"Gã từng chữa bệnh cho tiểu thiếu gia của phương Phủ. Tôi nghi ngờ rằng ngay cả cái chết của tiểu thiếu gia cũng là do gã gây ra, hơn nữa phu nhân còn đóng vai trò không nhỏ trong việc này."



Cả câu chuyện vẫn có thể kết nối với nhiệm vụ giai đoạn đầu tiên. Đại sư muốn thông qua cuộc hôn nhân giữa người và quỷ để đạt được điều gì đó, nên gã tìm đã đến Phương phủ, chọn tiểu thiếu gia của Phương phủ. Sau khi giết tiểu thiếu gia, gã lại dụ dỗ Lưu Bính Tiên bán Lưu Tuyết đi, người mà gã đã nhắm tới từ trước, dẫn đến việc Lưu Tuyết tự tử, trở thành Lệ Quỷ và tàn sát toàn bộ người sống trong Phương phủ. Trong đó, vì lý do nào đó mà họ vẫn chưa hiểu, ngay cả cư dân của con phố tang lễ cũng không thoát khỏi số phận, trở thành vong hồn, hơn nữa còn căm ghét Lưu Bính Tiên, sợ hãi Chu Tuyết.



Dư Hạnh suy ngẫm: "Vậy, trong nhiệm vụ này, vị trí của bạch ngọc hoặc nằm trên người Linh Nhân, hoặc là trong phòng phu nhân… Tạm thời vẫn chưa thể xác định được. Hiện tại trong căn nhà ma này, ngoài những người hầu vô diện và Linh Nhân, chưa rõ còn nhân vật nào khác hay không, tạm thời chúng ta cứ coi là trong phòng đi."



Việc trao đổi manh mối đến đây cũng đủ rồi. Trong bốn tiếng, nhất định hắn phải hoàn thành hai nhiệm vụ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận