Trò Chơi Suy Diễn

Chương 573: Tang lễ (6) - Bàn đá (2)

Mặc dù tính cách của Triệu Nhất Tửu có chút thiếu sót nhưng hắn ta vẫn giữ được khuynh hướng tích cực. Dường như sâu trong tính cách lạnh lùng ấy là sự khao khát có được "bạn bè" thân thiết. Gặp được người như Triệu Nhất Tửu, Dư Hạnh cảm thấy mình như một kẻ may mắn đã nhặt của hời.



Nếu người tham gia khảo nghiệm tư cách cùng với Triệu Nhất Tửu không phải là Dư Hạnh mà là một người khác sẵn lòng chấp nhận "dị biệt" thì tất cả mọi thứ hiện tại sẽ trở khác biệt. Có thể Dư Hạnh vẫn sẽ tìm cách tiếp cận Triệu Mưu để tìm hiểu tin tức về Đan Lăng Kính nhưng có lẽ hắn sẽ không còn cơ hội gặp gỡ với Triệu Nhất Tửu nữa. Lúc này suy nghĩ có một đội ngũ trong tâm trí Dư Hạnh đang phát triển. Mặc dù trước đây hắn cũng đã từng có suy nghĩ như thế nhưng lúc này suy nghĩ đó lại tồn tại vô cùng mãnh liệt.



Có được một đội ngũ mà bản thân hắn có thể tin tưởng thì đó sẽ là một chuyện vô cùng hạnh phúc.



Thế nhưng bỗng dưng ở trong lòng Dư Hạnh lại than thở tự giễu cợt chính bản thân hắn. Hắn tự nhủ rằng sự tin tưởng đối với bản thân hắn vẫn luôn là một điều xa xỉ, một hy vọng xa vời. Chẳng lẽ do lúc này bản thân hắn quá rảnh rỗi, không có việc gì làm nên mới vọng tưởng đến một điều không bao giờ có thể xảy ra sao.



Mình đã lớn tuổi rồi. Tại sao đôi khi mình vẫn không thể kiêm chế được việc suy nghĩ về hướng tốt nhất?



Mình vẫn cứ ngây thơ như vậy là do cảm thấy bài học mà Linh Nhân tặng cho mình còn chưa đủ sao? Có lẽ cái định dài này có năng lực thu hút sự thù hận nên sau khi nhìn thấy Triệu Nhất Tửu nhảy xuống với cây đỉnh dài cầm trong tay thì người giấy không còn nhìn về phía Dư Hạnh nữa. Nó chăm chú nhìn về phía Triệu Nhất Tửu rồi đưa cánh tay nhổ chiếc định đang đầm xuyên qua ngực của mình.



Khi người giấy kéo được cái định dài ra khỏi cơ thể nó thì đỉnh dài đã tan biến thành một đống hạt sắt nhỏ. Sau đó nhanh chóng bị ăn mòn và biến thành một bó cát theo làn gió thổi bay đi.



"Mày là người tham gia tang lế!" Người giấy như bị điên mà chạy về phía Triệu Nhất Tửu. Hai cái chân làm từ giấy trông thật xấu xí đong đưa ở phía dưới vạt áo sặc sỡ nhưng tốc độ chạy của nó lại nhanh đến mức gần như chỉ nhìn thấy tàn ảnh. Và khi hai chân đong đưa chạm xuống đất thì không hề tạo ra tiếng động, vô cùng yên tĩnh. Cuối cùng Dư Hạnh cũng biết được nó đã tiếp cận hắn từ phía sau như thế nào.



Tay trái của Triệu Nhất Tử nắm chặt lấy đoản kiếm màu đen của mình còn tay phải cầm chặt cái đinh dài. Cơ bắp trên người hắn ta căng cứng rồi Triệu Nhất Tửu nhanh chóng di chuyển khỏi vị trí mình vừa rơi xuống và kịp thời tránh khỏi cú tấn công người giấy.



Dư Hạnh quẳng hết mọi suy nghĩ trong đầu đi. Hắn có rất nhiều khuyết điểm nhưng trong việc điều chỉnh tâm trạng thì Dư Hạnh không cần bất kỳ ai nhắc nhở và lo lắng. Dư Hạnh sẽ tuyệt đối sẽ không làm lãng phí cơ hội tốt mà Triệu Nhất Tửu cố gắng tạo ra cho hắn. Trong khoảnh khắc người giấy chuyển hướng mục tiêu thì hắn đã nhanh chóng chạy về phía cửa lớn của toà âm trạch. Trường bào trắng không phải là loại trang phục thích hợp cho việc chạy. Ở mọi tình huống thì nó luôn làm hạn chế khả năng hành động của bất kỳ ai nhưng Dư Hạnh vẫn chạy rất nhanh. Khi không bị sự cản trở của người giấy thì khoảng cách giữa hắn và cánh cửa lớn chớp mắt đã rút ngắn xuống còn không.



Khi bước vào tòa nhà âm trạch, Dư Hạnh cảm thấy một cơn lạnh từ bốn phương tám hướng truyền tới và nó còn lạnh hơn cả so với ở trong con ngõ quỷ. Khi hắn bước qua cánh cửa liền dựa vào khung cửa rồi nhìn về hướng Triệu Nhất Tửu và hô to: "Đại ca Tửu, tôi đã vào được rồi!" Mặt nạ nhân cách của Triệu Nhất Tửu được gọi là Lãnh Tửu nên nếu Dư Hạnh thuận miệng gọi hắn ta là đại ca Tửu cũng không lộ ra bất kỳ thông tin gì.



Triệu Nho Nho trên đầu bức tường bĩu môi rồi thầm nghĩ hành động của Dư Hạnh khiến cô ấy cảm thấy mắc ói và không biết nên nói cái gì. Triệu Nho Nho cũng nhận ra Dư Hạnh đang giả nai. Trong thế giới thực, khi con hàng này phân tích suy đoán chuyện nào đó thì luôn khiến người xung quanh có cảm giác hắn là người dẫn đầu của đội nên không bao giờ hắn có thể làm ra cái hành động vẫy tay rồi hô lớn như vậy.



Nhưng cũng phải công nhận rằng là tiếng hô của Dư Hạnh thực sự rất có ích. Khi Triệu Nhất Tửu nghe thấy thì hắn ta không cần quay đầu, chỉ dùng một đao đẩy lùi được người giấy. Sau đó hắn ta vung tay, quyết đoán ném cái đỉnh dài còn lại về phía người giấy và một lần nữa lại trúng đích.



Triệu Nhất Tửu lùi lại hai bước. Phía sau hắn ta đột nhiên xuất hiện một ảnh ảo con mắt vô cùng lớn. Con mắt đen lớn đó đã bao trùm lấy hắn ta vào một nơi tối đen không hề có ánh sáng mặt trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận