Trò Chơi Suy Diễn

Chương 466: Địa Ngục Của Alice - Đường ...

“Nghĩ tới lối tắt ngắn nhất để tới thư viện.” Dư Hạnh trả lời một cách thản nhiên, sau đó xoay người nhấc cái lu lớn để đựng rượu trong phòng bếp lên.



Dường như lu rượu đã đầy, mùi rượu trắng nồng nặc lan toả, mùi lên men tràn ngập trong không khí khiến người ta có cảm giác đầu choáng mắt hoa.



Lu rượu cao bằng khoảng nửa người rời khỏi vị trí theo chuyển động của Dư Hạnh. Cũng vì sự rung chuyển này mà phần rượu ở trên cùng cái lu tràn ra và đổ xuống nền đất, để lại những vệt nước trắng tinh không màu trên sàn nhà.



Diệc Thanh: “...” Sức mạnh này thực sự có tồn tại trên đời ư?



Đó là một cái lu đầy rượu mà. Nếu không phải vì hắn đang bị hạn chế trong trận suy diễn thì việc lợi dụng quỷ khí để di chuyển lu rượu này với hắn dễ như trở bàn tay. Giống như cách hắn vẫy tay là có thể khiến Triệu Nhất Tửu đập vào tường như ở quán bar Nhiếp Thanh. Nhưng Dư Hạnh không phải quỷ vật!



Diệc Thanh trơ mắt nhìn Dư Hạnh chuyển lu rượu từ vị trí ban đầu sang bệ bếp bên cạnh mà không nói một lời. Sau khi Dư Hạnh đặt nó xuống và tạm dừng khoảng hai giây, một tiếng rên lấy lực vang lên, lu rượu đã bị một thanh niên nhìn qua có vẻ gầy gò ốm yếu khiêng thẳng lên bệ bếp!



.. Được rồi, hắn ta đã hiểu người nào đó định làm gì. Năng lực của Diệc Thanh bị hạn chế quá nhiều, vậy nên hắn ta chọn đứng bên cạnh quan sát.



Nhưng tại thời điểm đó, Dư Hạnh hành động không dễ dàng như cách Diệc Thanh nhìn thấy. Cơ thể hắn đã phát triển hoàn toàn từ khi hắn bước vào phòng bấp. Lúc này, bên dưới lớp áo hoodie, cánh tay đang di chuyển lu rượu của hắn nổi đầy gân xanh, cơ bắp căng như dây đàn vì dùng sức quá nhiều, bấy giờ hắn mới có thể lặng lẽ di chuyển lu rượu mà không phát ra tiếng động lớn để thu hút đám quỷ vật mò tới đây. Chỉ có cái là dù bên dưới lớp quần áo, hắn có dùng lực lớn thế nào thì ngoài mặt vẫn tỏ ra nhẹ tênh như không có gì mà thôi.



Suy cho cùng, tuy rằng sức mạnh của hắn có lớn hơn người bình thường, nhưng một lu rượu đầy thật sự quá nặng và có hơi quá tải.



Hắn lặng lẽ đặt lu rượu xuống, dường như không có bất kỳ tiếng động nào trong suốt quá trình.



Dư Hạnh lau mồ hôi trên thái dương, lẫy lại sức, sau đó nhắm vào một vật thể lớn khác được cất trong phòng bếp.



Không lâu sau, một đống đồ được chất cao như núi trên bệp bếp. Mấy món đồ này hơi nghiêng về hướng đài quan sát, tạo thành một góc độ khá tinh tế, vi diệu.



Khi thấy đỉnh cao nhất của đống đồ vật được chất chồng lên nhau này càng ngày càng gần đài quan sát, Dư Hạnh cân nhắc khoảng cách thừa còn lại.



Đại khái thì khoảng cách phương hướng ngang rơi vào khoảng trên dưới bốn mét, còn hướng dựng thẳng kém hai mét năm.



Trong phòng bếp vốn không có quá nhiều đồ có thể di chuyển được, sau khi chắp vá lung tung đủ kiểu, có thể miễn cưỡng coi là hoàn thành xong một “cái thang”.



Đúng vậy, Dư Hạnh muốn di chuyển những thứ này để tạo thành một cái thang giúp hắn đi thẳng từ tầng hai lên tầng bal



Nếu đã dám “tin tưởng nhảy vọt một bước” từ trên xuống dưới mà không chọn ổi xuống theo phương thức tầm thường thì tại sao lúc đi từ dưới lên trên, chúng ta phải tuân theo quy tắc tuần hoàn? “Phải tính toán chênh lệch độ cao nữa.” Hắn lầm bẩm, tự nhẩm tính toán một lúc, sau đó lại khởi động eo và cái chân hơi đau nhức của mình. Diệc Thanh muốn nói lại thôi. Mãi đến khi Dư Hạnh không tìm được món đồ nào để tiếp tục chồng lên nữa, hắn bước từng bước lên tới đỉnh cái thang trông vô cùng nhẹ nhàng, uyển chuyển. Khi hắn nheo mắt chuẩn bị nhảy qua bên kia với một khoảng cách có thể nói là khá xa thì quỷ Nhiếp Thanh, người đứng bên ngoài chứng kiến từ đầu đến cuối không thể không lên tiếng: “Khoan đã... Tôi biết là cậu sở hữu sức mạnh hơn người, có thể di chuyển đống đồ nặng này, nhưng mà..." Nếu so sánh khoảng cách này với đường parabol, có thể biết xác suất không vượt qua cao thế nào.



Bởi vì toà nhà trên tầng ba cực kỳ bằng phẳng và không có chỗ để leo lên nên chắc chắn Dư Hạnh tính nhảy lên đài quan sát, mà đài quan sát cao hơn tầng ba nửa tầng nữa. Điều này còn thái quá hơn cả việc nhảy xa bốn mét và cao hai mét năm.



Nếu cú nhảy không thành, hắn sẽ lại ngã xuống và biến thành một bãi bùn, phải tốn một khoảng thời gian mới khôi phục lại được.



Đang yên đang lành phải nhận đau vô ích thì thôi đi, âm thanh khi hắn ngã xuống cũng rất lớn, sẽ dễ bị quỷ vật để ý tới.



“Diệc Thanh.” Dư Hạnh ngẩng đầu nhìn đài quan sát, nghe vậy, hắn gọi tên quỷ Nhiếp Thanh, tỏ thái độ một lời khó nói hết: “Trông tôi giống kiểu người bị nghiện tự sát lắm sao?”



Diệc Thanh cũng ý thức được rằng đối phương có suy nghĩ khác, hắn ta nở nụ cười nho nhã: “Quấy rầy cậu rồi.” Ngay giây sau, nụ cười của hắn ta đông cứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận