Trò Chơi Suy Diễn

Chương 4: Nếu không làm cái đại?

**Chương 4: Nếu không làm chuyện lớn?**
Biết được bản thân mình sau này sẽ phải đi theo Carlos một thời gian, Diệc Thanh không hề phản đối.
Hắn ở bên trong thanh chủy thủ cũng có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, nhưng hắn vẫn yếu ớt bay ra từ trong làn sương xanh, tượng trưng liếc mắt nhìn Carlos một cái.
Diệc Thanh như cười như không nhìn xuống hắn, đồ trang sức bằng thủy tinh trên chiếc áo câm rủ xuống, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Carlos.
Hắn vội ho một tiếng, cuối cùng cũng cảm thấy tư thế của mình có phần yếu thế, bèn bò dậy, cất thanh chủy thủ vào trong túi.
Cũng không biết hắn đã làm gì, túi áo quần thậm chí không hề cộm lên dù chỉ một chút đường cong, tựa như là biến mất ngay tức khắc vậy.
Thấy hắn biểu diễn "ảo thuật", Diệc Thanh hứng thú cười một tiếng, sau đó lại hóa thành khói xanh, tiêu tán xung quanh Carlos.
Chuyện này cứ thế được quyết định như vậy.
Ngu Hạnh thấy bọn họ người này đến người kia ở trong phòng khách nhà mình còn tỏ ra thoải mái hơn cả chủ nhà là hắn, đành ngầm thừa nhận hành vi của bọn họ, đoạn nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ.
Không có mặt trời, nhưng tầng mây mỏng manh, bầu trời đủ quang đãng.
Hôm nay là một ngày nhiều mây.
Hắn rời khỏi phó bản khi vẫn còn là buổi chiều, lúc này cũng chỉ mới hơn bốn giờ, suy nghĩ một lát, hắn lấy chiếc điện thoại dự phòng trong phòng ngủ ra, đăng nhập Wechat, gửi một tin nhắn cho người được ghim trên đầu.
[San: Bữa tối ra ngoài ăn nhé? Ta mời ngươi.] Nhất thời, đối phương chưa trả lời.
Ngu Hạnh cũng không nóng vội, hắn mở một trang truyền thông lướt xem những sự kiện xảy ra gần đây trên thế giới này, khoảng bốn giờ rưỡi, điện thoại rung lên cực nhanh.
[Z: Ngu Hạnh!] [Z: ngươi về rồi!] [Z: Khi nào gặp mặt? Thời gian địa điểm, ta muốn ăn thịt nướng.] [Z: Ta còn muốn tiện thể thăm tỷ tỷ một chút, nàng bây giờ có ở đây không a.] [Z: Bây giờ gọi điện thoại được không?] Cách màn hình, Ngu Hạnh cũng có thể cảm nhận được sự kích động và vui mừng truyền đến từ Chúc Yên.
Triệu Nhất Tửu ở bên cạnh liếc ánh mắt nghi hoặc sang, dường như đang tò mò hắn đang trò chuyện với ai, mà lại vừa nói vừa cười.
Khúc Hàm Thanh cũng vậy, có điều nàng chưa kịp mở miệng chế nhạo thì Ngu Hạnh đã chủ động gọi điện thoại qua Wechat.
Tiếng chuông quay số vang lên khiến Khúc Hàm Thanh phải nuốt những lời định nói trở vào.
Ngu Hạnh gọi là cuộc gọi thoại, vì Chúc Yên không thích gọi video, từ trường của quỷ vật trên người nàng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh video, khiến lớp ngụy trang hoàn mỹ của nàng xuất hiện vết sạn.
Chuông đổ được ba giây, đầu bên kia đã bắt máy.
"Chúc Yên."
Ngu Hạnh cất tiếng chào trước với nụ cười.
Lần trước trở về, hắn thực ra đã liên lạc với Chúc Yên, ngay trong mấy ngày ở lại khu du lịch núi tuyết.
Chúc Yên không hề có biểu hiện gì là trách cứ hắn, ngược lại sau khi xác nhận hắn đã bình an trở về, thì vừa líu ríu, vừa nũng nịu, lại vừa khóc thút thít khe khẽ, làm Ngu Hạnh mềm lòng hết cả người.
Ngoại trừ việc Chúc Yên lại một lần nữa đề nghị muốn vào suy diễn giúp hắn một tay nhưng bị hắn từ chối, quan hệ của họ vẫn như trước đây, Chúc Yên rất quấn quýt hắn, lại còn rất ngoan.
Nàng luôn không bao giờ thể hiện bất kỳ tâm trạng tiêu cực nào, luôn giữ lại mặt tích cực nhất cho Ngu Hạnh xem.
"Ngu Hạnh! ngươi sao rồi?" Có lẽ do ảnh hưởng từ việc hắn mất tích 1 năm, thái độ của Chúc Yên còn tốt hơn trước, mở đầu là quan tâm hắn, sau đó mới nhắc đến chuyện sắp xếp cho buổi tối.
"Ta muốn ăn ở quán thịt nướng mới mở bên khu đại học thành, bạn bè trong lớp đều giới thiệu rầm rộ, nhưng ta còn chưa đi qua lần nào." Giọng cô gái cao vút.
Ngu Hạnh dường như có thể thông qua cuộc điện thoại này, hình dung ra hình ảnh một thiếu nữ đang nằm bò trên bàn học trong ký túc xá, đỏ mặt gọi điện thoại dưới những ánh mắt bát quái của bạn cùng phòng.
"Được, vậy đến đó ăn." Ngu Hạnh đương nhiên là đồng ý tất cả, hắn liếc nhìn Khúc Hàm Thanh, "Tiểu Khúc Khúc đang ở cạnh ta đây, ngươi có muốn nói chuyện với nàng không?"
Chúc Yên gọi Khúc Hàm Thanh là tỷ tỷ.
Mạng của Chúc Yên, nói một cách nghiêm túc thì không phải do một mình Ngu Hạnh cứu, chính cái tư thế không màng sống chết của Khúc Hàm Thanh mới là mấu chốt giữ lại được Chúc Yên vào thời khắc nguy cấp nhất.
Hai nàng từ khi còn bé quan hệ đã tốt, giữa chừng Khúc Hàm Thanh rời đi nhiều năm, hoàn toàn mất liên lạc, nhưng gần đây các nàng dường như lại liên lạc thường xuyên hơn.
"Vậy buổi tối gọi cả nàng đi cùng nha, có điều bây giờ ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi thôi." Chúc Yên ở đầu kia bắt đầu nhõng nhẽo, "Ta lâu lắm rồi không được nghe giọng của ngươi, ngươi phải đền bù cho ta đó ~ "
Với thính lực của Ngu Hạnh, hắn nghe thấy trọn vẹn cả những tiếng ồn ào của các giọng nữ khác truyền đến từ đầu dây của Chúc Yên.
Thế nhưng trước kia Chúc Yên còn có thể giải thích với người khác, còn bây giờ, nàng hoàn toàn chẳng buồn giải thích nữa.
"Buổi tối đi dạo phố với ngươi, ngươi muốn mua gì cũng được." Ngu Hạnh nắm bắt chính xác sở thích của Chúc Yên: Chúc Yên không phải không có tiền, nàng chỉ đơn thuần là thích hưởng thụ cảm giác được Ngu Hạnh mua đồ cho mình.
Hai sở thích lớn nhất của Chúc Yên —— được Ngu Hạnh đưa đi dạo phố mua sắm, và được Ngu Hạnh lắng nghe nàng chia sẻ về các vụ án ở đồn cảnh sát.
Nói cách khác, khác với Khúc Hàm Thanh vốn quen và thích hành động một mình, Chúc Yên thực chất lại là một cô gái rất cần sự bầu bạn.
Nghĩ tới đây, Ngu Hạnh cảm thấy có chút áy náy.
Chúc Yên từ nhỏ đến lớn luôn là người quấn quýt hắn nhất, đặc biệt là hồi nhỏ còn thích nằm sấp trên người hắn ngủ, bởi vì nàng cảm thấy cơ bắp của Ngu Hạnh mang lại cảm giác an toàn rất lớn.
Tiểu quỷ vật quấn quýt lấy "Đại quỷ vật" dường như là bản năng.
Trước khi tham gia suy diễn, Chúc Yên là người bầu bạn với Ngu Hạnh lâu nhất và nhiều nhất, nhưng kể từ khi trở thành Suy Diễn người, Ngu Hạnh ngược lại đã lạnh nhạt với nàng.
Trước đó nghe Khúc Hàm Thanh kể, sau khi hắn mất tích, tần suất Chúc Yên đến nơi này tăng lên rõ rệt, thường xuyên tới nhà hắn ngồi chờ, ngẩn người nhìn bài vị giả kia.
. . . Hắn thực sự rất có lỗi với Chúc Yên.
"Được thôi, lát nữa ta phải đi 'công tác' một chút, 6 giờ là rảnh rồi, chúng ta gặp nhau ngay tại cổng trường nhé? Bên chỗ ngươi còn có ai muốn đến ăn cùng không?" Chúc Yên chủ động mời, "Đông người cho náo nhiệt, trừ cái tên biến thái đó ra, những người khác đều có thể tới nha ~ "
Triệu Nhất Tửu đang dỏng tai nghe lén thì người cứng đờ, cổ lại bắt đầu đỏ ửng lên.
Ngu Hạnh rất không khách khí mà bật cười thành tiếng.
Thật đáng tiếc, kẻ biến thái trong miệng Chúc Yên chính là Triệu Nhất Tửu, đặc biệt là trạng thái lệ quỷ của hắn. Kể từ khi bị Quỷ Tửu gây ra bóng ma tâm lý, Chúc Yên vẫn luôn đối với Triệu Nhất Tửu vừa kính sợ vừa muốn tránh xa.
Cho dù một năm nay Chúc Yên đã khá quen thuộc với Phá Kính người, nàng vẫn cứ quật cường duy trì thành kiến đối với Triệu Nhất Tửu, bởi vì nàng đã rất không may lại gặp phải hiện trường Quỷ Tửu thức tỉnh thêm hai ba lần nữa.
Vận khí, đôi khi chính là đen đủi như thế đấy.
Ngu Hạnh không có ý định ép Triệu Nhất Tửu đi, nhưng lại rất muốn trêu chọc cả hai người một chút: "Thật sự không được sao? Có ta, kẻ còn biến thái hơn hắn ở đây, hắn không thể làm gì ngươi đâu."
Triệu Nhất Tửu: "..."
Ánh mắt Triệu Nhất Tửu trở nên phức tạp.
Hắn rất muốn nói, bản thân không hề muốn đi hù dọa một tiểu muội muội chút nào.
Đầu bên kia điện thoại, Chúc Yên cũng nghẹn lời, sau mấy giây suy nghĩ mới lí nhí nói: "Mới không muốn đâu, vậy sự chú ý của ngươi sẽ bị hắn cướp mất."
"Được rồi, được rồi." Ngu Hạnh không rõ cớ gì Chúc Yên lại nói thế, nhưng cứ trả lời "được rồi" là ổn, hắn rất biết nghe lời, "Tối nay chỉ có ba người chúng ta, không dẫn thêm ai khác."
Carlos đang ngồi trên ghế sa lon khẽ "hự" một tiếng đầy tiếc nuối.
Không một ai để ý đến hắn.
Ngu Hạnh lại trò chuyện với Chúc Yên thêm một lát, mãi cho đến khi Chúc Yên báo là chuẩn bị đến đồn cảnh sát, hắn mới cúp điện thoại.
Triệu Nhất Tửu lạnh lùng nói: "Ta mới không phải biến thái."
Có những danh hiệu tuyệt đối không thể nhận bừa, hắn không giống Ngu Hạnh, có thể mặt dày nói mình còn biến thái hơn cả biến thái.
Khúc Hàm Thanh lại bắt đầu trêu chọc: "Nhưng mà lúc ngươi biến thái lên thì đúng là không phải người a."
Có sao nói vậy, Quỷ Tửu khi biến thái đúng thật là không giống người, lời này nói không sai một chút nào.
Triệu Nhất Tửu khẽ hừ một tiếng, biết rõ cái nết của mình khi ở trạng thái lệ quỷ, nên không cách nào phản bác.
Hắn đứng dậy, lấy chiếc khăn mặt đặt trên bàn, buồn bực nói: "Đi rèn luyện đây."
Hắn vẫn duy trì thói quen rèn luyện.
Thân hình tràn ngập những múi cơ bùng nổ sức mạnh kia càng thêm săn chắc nuột nà, vai rộng eo thon, dáng vẻ này bất cứ lúc nào cũng có thể đi làm người mẫu nam.
Khúc Hàm Thanh đã lặng lẽ quan sát dáng người của Triệu Nhất Tửu, luôn cảm thấy còn kích thích hơn cả người mẫu nam, thành ra cũng càng thích trêu chọc hắn hơn.
Nhìn bóng lưng Triệu Nhất Tửu biến mất ngoài cửa chính, Khúc Hàm Thanh đột nhiên quay đầu lại: "Ngu Hạnh."
Ngu Hạnh: "?"
"Ngươi có từng nghĩ đến việc để hình thái lệ quỷ của hắn trực tiếp cùng ngươi vào một màn trò chơi chưa?" Cơ thể con rối của Khúc Hàm Thanh không thể biểu lộ chi tiết quá mức, nếu không thì giờ phút này hai mắt nàng hẳn đã sáng rực lên rồi, "Sau khi ngươi trở về chưa từng gặp lại Quỷ Tửu đúng không?"
"Thế nên ngươi cũng không biết, rốt cuộc hắn đã khống chế năng lực lệ quỷ đến trình độ nào rồi."
"Nếu như ngươi cứ không tự mình trải nghiệm một lần, chắc chắn sẽ phán đoán sai lệch thực lực của Triệu Nhất Tửu đó?"
Cũng đúng nhỉ.
Có điều, nghe ý này thì Quỷ Tửu đã ổn định đến mức có thể luôn giữ vai trò phe bạn để hoàn thành suy diễn rồi sao?
Khúc Hàm Thanh nói đầy bí ẩn: "Suy diễn kết cục có Triệu Mưu tham gia, rất ổn thỏa. Hơn nữa, ngươi hẳn là sẽ cần một đồng đội có thực lực trên giấy tờ mạnh hơn để phụ trợ trong việc tranh đoạt vé vào cửa."
Nàng chỉ thiếu điều nói thẳng câu 'qua cái thôn này liền không có cái tiệm này' mà thôi.
Nàng càng tỏ ra như vậy, Ngu Hạnh lại càng thấy tò mò.
Ban đầu vốn không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng bây giờ, hắn lại bất chợt muốn moi trạng thái lệ quỷ của Tửu ca ra, để mà nghiên cứu kỹ càng một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận