Trò Chơi Suy Diễn

Chương 660: Mộng Yểm (15) - Vô tội (1)

"Đúng vậy! Cô có muốn đoán xem tại sao không?" Dư Hạnh lôi viên bạch ngọc ra khỏi túi áo rồi vừa ngồi xuống vừa hỏi.



"Trong thực tế, lý do để có thể xảy ra trường hợp này có vô vàn lý do. Cho nên tôi chắc chắn không thể đoán trúng được. Nhưng khi cậu đã hỏi như vậy thì chính là một loại gợi ý." Triệu Nho Nho không ngồi xuống. Hai đôi chân của cô ấy căng cứng như đang chuẩn bị sẵn sàng quay đầu chạy bất cứ lúc nào. Đây là tư thế cảnh giác có thể hành động trước khi một chuyện xấu bất ngờ xảy ra: "Vậy tôi chỉ có thể đoán rằng thực ra Lương Nhị Ny và Chu Tuyết không có mối quan hệ huyết thống."



Dư Hạnh nhếch môi rồi nghĩ trong lòng rằng so với việc suy luận thì Triệu Nho Nho càng giỏi trong việc suy đoán hành vi của người khác.



Dư Hạnh cười nhẹ: "Cô đã đoán đúng một phần rồi đấy..."



Viên bạch Ngọc đang nóng lên. Dư Hạnh nhẹ nhàng đặt nó trước mộ Lương Nhị Ny ở nơi để đặt các vật phẩm cúng.



Trong sóng bình luận đang gửi toàn là dấu hỏi chấm trên màn hình thì Dư Hạnh nói: “Nhân tiện tôi cũng muốn kể một chuyện rằng hoa mà tôi đặt ở đây sáng sớm cùng với trái cây mà một người bí ẩn khác đã tặng đều đã biến mất rồi…”



"'Chắc hẳn là nhân viên quản lý nghĩa trang đã dọn dẹp đi rồi." Triệu Nho Nho cảm thấy xung quanh bắt đầu lạnh xuống. Dù sao thì cô ấy cũng là người đã tiếp xúc với quỷ không ít lần nên tự nhiên Triệu Nho Nho hiểu được ý nghĩa của điều đó. Hơn hết cộng thêm trải nghiệm trong đám tang ở linh đường ở giai đoạn đầu khiến ánh mắt của cô ấy không thể không chuyển hướng nhìn chằm chằm sang bức ảnh của Lương Nhị Ny.



Cái nhìn chằm chằm này tiết lộ rằng đã có một điều gì đó khác biệt đã xảy ra.



Chỉ thấy trong bức ảnh, đôi mắt rõ ràng đen trắng của Lương Nhị Ny bỗng dưng chớp chớp rồi chậm rãi di chuyển lên và nhìn về phía Triệu Nho Nho.



Triệu Nho Nho: "!" Không, người đặt viên ngọc không phải tôi! Đừng nhìn tôi! Hãy nhìn cậu ta!



Lương Nhị Ny dường như nghe thấy tiếng lòng của cô ấy rồi nhanh chóng dời ánh mắt nhìn về viên ngọc được đặt trên mộ mình.



Sau đó, Dư Hạnh đã nói ra một đoạn mở đầu khiến Triệu Nho Nho không biết nên cười hay nên khóc. Hắn ngồi một cách thoải mái, đôi tay đặt trên đầu gối rồi hướng về bức ảnh: "Xin chào bà, tôi đến đây là tìm một con đường khác."



Đột nhiên một dòng máu tươi bắt đầu tràn ra từ tấm bia mộ. Máu ngọ nguậy rồi từ từ tụ hợp thành một dòng chữ nhỏ.



[Tại sao không vào giấc mơ.]



Dường như câu đó đang đặt chất vấn về lý do tại sao Dư Hạnh không phá vỡ viên bạch ngọc để vào giấc mơ của Chu Tuyết.



"Không phải tôi đã nói rồi sao. Tôi đến đây là tìm một con đường khác." Dư Hạnh khẽ cười: "Ban ngày tôi nói chuyện với bà thì bà không chịu để ý tới tôi. Đến khi bà phải nhìn thấy viên ngọc thì mới chịu xuất hiện. Cho nên bà không phải đang kiểm tra khả năng của chúng tôi xem có đủ hay không sao? Hơn nữa…"



"Không phải ngay từ đầu thì chúng tôi đã ở trong giấc mơ rồi sao?"



Triệu Nho Nho như muốn ngừng thở. Cô ấy biết chắc rằng Dư Hạnh chắc chắn đã giấu rất nhiều manh mối không nói cho cô ấy biết!



Chữ viết bằng máu đang điên cuồng biến đối.



[Cậu biết bao nhiêu?]



"Tôi không nhiều lắm. Tất cả chỉ là tất cả gợi ý của bà mà tôi đã nhận được thôi. Tôi nghĩ thế giới trông giống như thế giới thực này chỉ là một giấc mộng Nam Kha của bà mà thôi đúng không?" Dư Hạnh hứng thú nói: "Tại sao lại bà lại tạo ra cái thứ phức tạp như vậy? Có phải là vì bà muốn tránh người đó phải không?"



Dư Hạnh chỉ vào viên bạch ngọc: "Viên ngọc này có phải là do người đó tặng bà đúng không?"



Biểu cảm trên bức ảnh của Lương Nhị Ny trở nên hung dữ. Mái tóc của bà ấy nhanh chóng dài ra rồi dần dần dài đến mức che khuất khuôn mặt.



[Cậu biết người đó!!!]



Dư Hạnh nhận biết ai?



Khán giả ngoài livestream đều ngạc nhiên ngơ ngác và đều cho rằng Dư Hạnh đang lừa dối Lương Nhị Ny.



Bởi vì viên ngọc này rõ ràng rất quan trọng đối với bà nội của Chu Tuyết là Lương Nhị Ny. Lúc trước mọi người cũng đều biết dù cuộc sống có khó khăn đến mức nào thì Lương Nhị Ny vẫn cất giữ viên ngọc bạch này rất cẩn thận. Thế nên nếu nói viên ngọc bạch này không có ý nghĩa đặc biệt đối với bà ấy thì không ai là tin cho được.



Và giữa tất cả các lý do khiến bà ấy coi trong viên ngọc bạch đến như vậy thì lí do viên ngọc đó được tặng bởi người quan trọng nhất của Lương Nhị Ny sẽ là khả năng cao nhất. Vì tới tận bây giờ vẫn không có thông tin nào cho thấy Lương Nhị Ny xuất thân thì một gia đình có điều kiện cho nên viên bạch ngọc quý giá như thế này có khả năng lớn không phải đồ vật ban đầu mà Lương Nhị Ny tự mua.



Vì vậy khi Dư Hạnh nói như vậy hoàn toàn không sai. Hắn chỉ cần một câu " do người đó tặng bà" là có thể khiến Lương Nhị Ny bị mắc vào bẫy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận