Trò Chơi Suy Diễn

Chương 320: Chồng của cô đang ở dưới sông à? (2)

Dĩ nhiên, bà cốt đã cố che giấu cảm xúc đó nhưng Dư Hạnh là một người có khả năng quan sát rất nhạy bén nên ngay lập tức hắn đã nhận ra điều đó.



Dư Hạnh gật đầu rồi nói: "Ừ, tôi đã ổn hơn rồi nên tôi muốn ra ngoài đi dạo để hiểu rõ hơn về nơi này."



Bà cốt sắp xếp cẩn thận lại hòm thuốc chữa bệnh. Khóe miệng của cô ta khẽ nhấch lên. Cô ta dịu dàng nói: "Thích Duy... Vậy tôi dẫn cậu ra bờ sông giải sầu nhé. Cậu có muốn đi không?" "Được chứ." Dư Hạnh nhìn ra rằng nếu hắn mà từ chối lời đề nghị của bà cốt thì kiểu gì cô ta chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để thuyết phục hắn. Dù sao Dư Hạnh cũng không cảm thấy sợ hãi trước bất cứ điều gì nên hắn thà ngoan ngoãn hợp tác một chút để giảm bớt rắc rối còn hơn.



Bà cốt dẫn theo Dư Hạnh đi về hướng phía Tây của ngôi làng.



Khi bọn họ ra ngoài lại đúng lúc nhiều người dân trong làng đầu cầm dụng cụ làm nông đi ra ngoài. Dư Hạnh liếc mắt nhìn thì thấy những người này ai nấy cũng gầy trơ xương. Mấy người đó có lẽ giống như bà Lý. Khi quần áo được vén lên thì không nhìn thấy thịt đâu, chỉ thấy toàn xương là xương.



Hơn nữa, Dư Hạnh có chút ấn tượng về một số người trong số họ, dường như... Trong giấc mộng của Dư Hạnh, hắn đã nhìn thấy mấy người đó ở giữa đống xác chết treo cổ. Khi phát hiện ra việc này, Dư Hạnh khẽ nhíu mày. Hắn không nói một lời nào mà chỉ giả vờ như không nhìn thấy rồi bước nhanh đến bên cạnh bà cốt. Hai người cùng nhau rời khỏi ngôi làng. Bà cốt ít nói, chỉ nói hai câu thoáng qua: "Phía Nam là cánh đồng. Gần đến thời điểm thu hoạch rồi nên mỗi ngày mọi người đầu rất bận rộn."



"Ồ, vậy những người giống như bà Lý không có khả năng trồng trọt thì phải làm sao?" Dư Hạnh nhận ra rằng những người ra ngoài đầu là những người trẻ tuổi hơn một chút. Hình như người già và trẻ con chắc hẳn là ở nhà.



"Họ ấy... " Bà cốt dừng lại một chút rồi khẽ nói: "Người già đầu có con cái. Cháu của bà Lý bỏ trốn ra ngoài là chuyện ngoài ý muốn. Vị thầy tu sẽ không bạc đãi bất kỳ tín đồ nào. Bọn họ chỉ cần cống hiến và cung phụng thần tiên thì họ sẽ được



"Thầy tu thật là một người vĩ đại và có trái tim nhân hậu" Dư Hạnh cảm thán. Sau đó hắn khẽ liếc nhìn vẻ mặt của bà cốt.



Không ngoài dự tính của Dư Hạnh, bà cốt khi nghe thấy những lời khen ngợi của hắn thì vẻ mặt của bà cốt trở nên vui vẻ hơn. Bà cốt rất đồng tình với câu nói đó: "Đúng vậy. Ngài ấy là một người vĩ đại và mang trong mình một trái tìm lương thiện. Ngài ấy đã ban cho chúng ta tất cả mọi thứ." "Làm thế nào để cung phụng ngài ấy?" Dư Hạnh không biết liệu bà Lý có đem chuyện xảy ra vào tối hôm qua nói cho bà cốt nghe hay không. Vì vậy hắn thử thăm dò cô ta.



".,. Hãy dùng hành động thành kính nhất, tôn kính nhất để khiến dâng cho thầy tu. Như vậy thầy tu sẽ cảm nhận được." Bà cốt nhìn Dư Hạnh rồi cười và nói: "Nhưng bây giờ cậu không cần phải cung phụng ngài ấy đâu. Trí nhớ của cậu chưa hoàn toàn khôi phục nên hãy chờ đến khi cậu khỏe hơn rồi thì hãy làm sau. Giáo hội sẽ thông cảm cho cậu." Dư Hạnh: À. Có vẻ như bà cốt muốn toan tính lấy vật gì đó ở trên người mình. Và tám chín phần là muốn cơ thể của mình rồi.



Cô ta hy vọng vết thương trên người Dư Hạnh sẽ hoàn toàn khỏi hẳn và cũng chưa muốn lấy thịt trên người hắn để cung phụng cho thầy tu. Hình như bà cốt đang muốn đảm bảo cơ thể của Dư Hạnh phải thật hoàn hảo.



Nói chung chỉ có một vài lý do để làm điều như vậy.



Hai người câu được cầu không kéo dài cuộc trò chuyện. Phần lớn là Dư Hạnh hỏi mấy câu hỏi rất ngây thơ. Bà cốt cũng trả lời một cách bình tĩnh. Thời gian từ từ trôi qua.



Con sông cũng không cách quá xa làng. Nhưng càng đi thì con đường càng trở nên hoang vắng hơn. Khi rời xa ngôi làng, cây cối trở nên rậm rạp tươi tốt hơn tạo ra những bóng đen lớn che khuất ánh nắng.



Mỗi cây đều cao giống nhau. Nhìn đâu cũng thấy cỏ dại. Nếu không có người quen dẫn đường thì rất dễ đánh mất phương hướng rồi cuối cùng lại đi lạc. Sau một thời gian, Dư Hạnh mới nhìn thấy hình dáng của dòng sông.



Thực sự, cảnh vật nơi đây giống y chang trong giấc mơ của hắn.



Bờ sông mọc đầy cỏ dại, che phủ một nửa con sông. Khi bước vào, mặt sông không hề trong suốt mà tích tụ đầy bùn đất. Nước chảy cũng rất ít nên không thấy tôm cá đâu. Chẳng hiểu sao nơi này trông giống như hồ nước tĩnh lặng được hình thành từ con sông hơn là một dòng sông. Nhưng mà dù nó có là sông hay hồ thì đều trông có chút bẩn.



Trên đường đi dẫn vào dòng sông, khắp nơi đều có thể nhìn thấy mấy bộ xương trắng. Trên mấy bộ xương đó có bụi bám dày đặc và một số bộ xương còn hơi mới. Tóm lại, có thể thấy rằng ở các thời gian khác nhau luôn luôn có người chết ở gần đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận