Trò Chơi Suy Diễn

Chương 740: Ước Nguyện Xưa (13) - Tiết tấu (2)

"Anh là ai?" Cậu ta hỏi.



Dư Hạnh suy nghĩ một chút, trả lời: "Cậu phải hỏi người vốn ở trong phòng này chứ, hắn ta chắc chắn biết tôi là ai đấy."



"..." Gã sai vặt im lặng một lát, quay đầu lại nhìn.



Phía sau cậu ta, trong góc phòng, có một người đang chán nản ngồi đó. Thấy gã sai vặt quay lại nhìn, hắn ta ngẩng đầu, có chút ghét bỏ mà nhìn sang chỗ khác.



"Mấy người tách nhau ra trước đi."



Mặc dù âm sắc khác nhau, nhưng chỉ cần nghe qua ngữ điệu, Dư Hạnh đã nhận ra là Triệu Nhất Tửu.



Hắn cười cười, buông chân gã sai vặt ra, tiện thể đẩy con dao đang treo trên đầu của mình ra, đi về phía Triệu Nhất Tửu.



Góc chỗ Triệu Nhất Tửu ngồi rất kín đáo, nếu chỉ nhìn từ cửa sổ vào thì hoàn toàn không thể thấy được nơi này.



Dư Hạnh tựa vào bức tường bên cạnh Triệu Nhất Tửu như không có xương, trêu chọc nói: "Sao nào, cậu còn bắt tay với người khác để tổ chức lễ chào đón đặc biệt cho tôi luôn đấy à?"



"Không phải tôi." Triệu Nhất Tửu thản nhiên nói.



Gã sai vặt đi theo mấy bước: "Hai người các anh cùng một đội hả? Ầy, tôi không ngờ Tiểu Cận lại là do suy diễn giả đóng vai đấy, một nhân vật quan trọng như thế mà..."



Dư Hạnh liếc cậu ta một cái, xem như đồng ý: "Có lẽ là vận khí của tôi tốt. Nghe cách cậu hỏi, có vẻ như ba người còn lại đã liên thủ với nhau rồi. Với thân phận như bây giờ, mỗi mình hai cậu không thể dẫn dắt tiết tấu được."



"Ba người?" Triệu Nhất Tửu ngước mắt lên, lặp lại một lần nữa.



"À, đúng rồi, không thể trông cậy vào Triệu Nho Nho được, nhưng cô ấy vẫn chưa chết đâu." Dư Hạnh nói đơn giản tình huống ở phòng phụ: "Chỉ cần không để đại sư tập hợp đủ năm vật tế sống, rồi hoàn thành nhiệm vụ của giai đoạn này là cô ấy có thể ra ngoài. Vì vậy, tình huống lạc quan nhất bây giờ là còn lại sáu người."



"Ồ ~" Gã sai vặt chợt bừng tỉnh: "Vậy anh có gặp..."



"Tôi chưa từng gặp người của nhà họ Hứa, chỉ gặp được mỗi Lạc Lương mà thôi." Dư Hạnh không cho cậu ta hỏi hết câu mà đã trả lời. Hắn vừa cào cào mấy cọng tóc rối bù trước trán, vừa quan sát Triệu Nhất Tửu: "Thân phận của cậu đã bị lộ chưa?"



Triệu Nhất Tửu nói: "Chưa, bây giờ đại sư đang tìm cậu với A Hổ."



A Hổ?



Dư Hạnh than một tiếng: "Tìm tôi là bởi vì tôi đã giúp Lưu Tuyết đấy. Đại sư cảm thấy tôi phản bội gã ta, nên đã dứt khoát vô hiệu hóa khả năng hành động, biến tôi thành vật tế sống của huyết trận từ lâu rồi, còn về việc tìm A Hổ... Hắn ta là ác quỷ sao? Bị nghi ngờ rồi à?"



"Sao anh không nghĩ A Hổ cũng là suy diễn giả? Hơn nữa, tại sao anh lại cho rằng tôi là người của nhà họ Hứa gia chứ, tôi không thể là đồng đội của Lạc Lương hay sao?" Dễ thấy rằng gã sai vặt có hơi dè chừng Dư Hạnh, bởi vì thân thủ của hắn rất điêu luyện.



Cậu ta vẫn luôn cho là hiệu quả chiến đấu cá nhân của nhà họ Triệu không cao, chỉ toàn dựa vào là đầu óc. Kết quả là mỗi mình Triệu Nhất Tửu kì quặc thì thôi đi, ngay cả đồng đội của hắn ta cũng vậy nữa.



"Đó cũng là nguyên nhân tại sao trong mắt cậu lại xuất hiện sự kiêng dè." Dư Hạnh chỉ vào mắt mình, so sánh với cậu ta: "Ở đây chỉ có nhà họ Hứa mới chú trọng bồi dưỡng võ thuật, nhà họ Lạc đều sử dụng phù chú với mấy thứ tương tự, mà người nhà họ Lạc rất hay nói đạo lý, chú trọng sự ổn thỏa. Bọn họ sẽ không đánh úp người ta khi chưa nhìn rõ là ai đâu."



"Về phần A Hổ... Bữa trưa lần trước tôi có để mắt tới hắn ta, tôi cảm thấy hành vi của người này rất phù hợp với tập tính của một ác quỷ. Nói thế nào nhỉ, nếu thật sự là một người đi thu mua cùng với Lương ma ma, dù có sơ ý đến đâu, cũng sẽ không trở nên dễ cáu giận và nóng nảy như vậy."



"Tôi vẫn đang nghĩ, có lẽ hắn ta là con ác quỷ thứ hai, mỗi tội chưa kịp đi kiểm chứng thôi." Dư Hạnh xoay người, nghe tiếng người đi lại bên ngoài: "Vừa nãy tôi cố tình chọn lúc mấy người dưới trướng của đại sư đều đang tìm người, định trực tiếp chuồn vào đây trốn để đợi cậu, ai ngờ cậu lại lười biếng như thế, còn trốn ở đây trước cả tôi."



"Tôi không có lười biếng." Triệu Nhất Tửu phản bác.



Dư Hạnh nhíu mày: "Vậy cậu ở đây làm gì?"



Triệu Nhất Tửu: "Quang minh chính đại."



"... Ồ." Dư Hạnh nói: "Hay lắm, đi theo anh của cậu học không ít thói xấu rồi."



Gã sai vặt ở bên cạnh cắt ngang cuộc trò chuyện vô nghĩa này: "Tôi là Phương Phiến. Nếu anh cũng đã đến rồi, chúng ta tổng hợp lại thông tin chứ?"



Dư Hạnh nhìn cậu ta.



Phương Phiến tùy ý cắm hai con dao trong tay vào bàn gỗ… Hiển nhiên, mấy con dao này là do tìm được trong Phương phủ, không phải tế phẩm.



"Mặc dù trong quy tắc có nói, chúng ta có thể giết lẫn nhau để lấy điểm tích lũy, nhưng tôi tin rằng, cái này không dễ ăn thế đâu."



Năng lực của cậu ta vẫn còn đó, tuy bị Dư Hạnh trên cơ về mặt thân thủ, nhưng cậu ta vẫn đang cố gắng làm chủ tiết tấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận