Trò Chơi Suy Diễn

Chương 652: Mộng Yểm (12) - Bầu trời xám

Ga tàu điện ngầm rất đông người. Vừa lúc có một chuyến tàu vào ga, rất nhiều người từ đó đi xuống với khuôn mặt vô cảm. Bọn họ mặt không cảm xúc đi nép về phía bên phải, đi ngang qua một nhóm người vô cảm khác.



“Xin các vị hành khách vui lòng tuân thủ quy tắc, xuống tàu trước rồi mới lên tàu…”



Âm thanh máy móc của đài phát thanh sân ga cứng ngắc, lại mang theo sự mềm mại khiến người ta thoải mái, lặp đi lặp lại những lời giống nhau.



Dư Hạnh từ cửa phía đông đi vào, quan sát bốn phía. Bộ dạng nhìn ngó của hắn bị một số người đi đường chú ý. Người đang nghịch điện thoại, người đứng chờ, người đang trò chuyện đều để ý hắn nhiều hơn, thỉnh thoảng liếc mắt xem xét động tĩnh của hắn.



Một nhóm người vừa lúc xuống tàu, đi ngang qua hắn, bộ dáng bọn họ phong trần mệt mỏi. Khóe mắt Dư Hạnh liếc qua, sau đó thu hồi ánh mắt, đi về phía Triệu Nho Nho đang chờ phía trước.



"Cậu đến nhanh vậy?" Triệu Nho Nho đang chạm vào dây đeo màu đỏ giữa cổ tay, lơ đãng ngẩng đầu thì thấy Dư Hạnh, cô ấy bước đến, có chút kinh ngạc: “Lúc này mới bao lâu chứ."



Dư Hạnh nhíu mày sửa lại: "Ba mươi phút, không nhanh.”



Hắn rời khỏi nghĩa trang, lại bắt xe tới ga tàu điện ngầm, thời gian ở đó tuyệt đối không tính là nhanh, nhất là khi đối tượng nhiệm vụ còn đang biến mất, Triệu Nho Nho làm sao có thể nói ra lời như vậy.



Trừ khi… Cô ấy thực sự bất ngờ.



Quả nhiên, Triệu Nho Nho thuận tay lấy điện thoại di động ra, khóe miệng nặn ra một nụ cười mệt mỏi, nhìn thoáng qua màn hình: "Ba mươi phút? Đùa gì vậy, rõ ràng mới... Hả!?"



"Thật... Chờ một chút, làm sao đã qua gần hai giờ rồi?" Cô ấy đờ đẫn một chút, đôi lông mày nhíu chặt: "Tôi và Chu Tuyết chỉ đi một trạm tàu mà thôi, không thể mất nhiều thời gian như vậy được."



Lòng bàn tay Triệu Nho Nho nóng lên, tay phải cô ấy đang nắm chặt đồng xu: "Thời gian không đúng lắm.”



Vừa rồi lúc gọi điện thoại cho Dư Hạnh, cô ấy cũng nhìn điện thoại di động, nhưng không chú ý đến thời gian.



Trong lúc bất tri bất giác, thời gian trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức cô ấy không thể nghĩ được mình đã làm gì để có thể lấp đầy khoảng trống lớn như vậy.



"Đúng vậy. Chúc mừng cô cuối cùng cũng nhận ra. Thời gian giữa chúng ta bị chênh lệch, hơn nữa, thời gian này dường như lấy tôi làm chuẩn.” Thời gian trong quá khứ của Dư Hạnh trôi qua bình thường, hắn đút tay trong túi, cảm thấy xung quanh có quá nhiều người, không tiện nói chuyện, hắn hếch cằm về một góc có ít người, ra hiệu đến đó nói chuyện.



Nhưng thực tế, ga tàu điện ngầm căn bản không có chỗ nào kín đáo để không bị nghe thấy. Hai người ở trước mặt các NPC phải che giấu thân phận của mình, chỉ có thể nói đơn giản.



Dư Hạnh tùy tiện dựa vào một cây cột, sắc mặt âm trầm: "Trước khi rời đi cô ấy có dấu hiệu gì không?"



Trong nháy mắt Triệu Nho Nho còn tưởng rằng Dư Hạnh đang học Triệu Nhất Tửu, qua hai giây cô ấy mới phản ứng lại. Tối qua Dư Hạnh đã nói cho cô ấy về tính cách của hắn, chính là dáng vẻ kì quái này.



Chắc là… Các nghệ thuật gia đều có tính cách quái dị?



Cô ấy gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, trả lời: "Không có, tôi xuống tàu ngay trước cô ấy, xoay người lại thì không thấy người đâu nữa.”



Dư Hạnh nhận lấy sự dò xét từ những người qua đường xung quanh, mấy ánh mắt này nhìn mãi thành quen, sau đó nói: "Có lẽ cô ấy vốn dĩ không xuống tàu?"



Triệu Nho Nho tức giận: "Cậu coi tôi là người thiểu năng trí tuệ sao?"



Sự khác biệt giữa không xuống xe với biến mất khi xuống xe chẳng lẽ cô ấy còn không phân biệt được chắc?



"Ồ.” Dư Hạnh cũng chỉ nói bâng quơ mà thôi. Hắn nhìn ga tàu điện ngầm đông đúc, nghe Triệu Nho Nho lặp đi lặp lại rằng cô ấy "lo lắng cho hàng xóm của mình như thế nào". Nghe mãi mà cô ấy vẫn chưa dừng lại, hắn trực tiếp mất kiên nhẫn: "Xem ra trong ga tàu điện ngầm không tìm thấy nữa, chúng ta ra ngoài xem trước nhé?"



Nếu Chu Tuyết có thể biến mất, vậy nơi này không thể nghĩ theo lẽ thường. Thay vì chờ mong có thể tìm được Chu Tuyết ở góc nào đó trong đây, còn không bằng mong đợi Chu Tuyết sẽ tự xuất hiện ở nơi nào đó ngoài ga tàu.



Tốn thời gian ở đây là việc vô ích, tạm thời Chu Tuyết an toàn không có nghĩa là một lát nữa cô ấy cũng sẽ an toàn. Thời gian vô cùng quý báu, không thể để lãng phí một giây một phút nào.



Triệu Nho Nho cũng muốn tìm một cái cớ để tập hợp với Dư Hạnh, cô ấy phải có lượng thông tin tương đương với Dư Hạnh, nếu không sẽ dễ bị quỷ vật lợi dụng. Đối với đề nghị của Dư Hạnh, cô ấy đương nhiên đồng ý.



Tiện thể, cô ấy còn có thể lấy lý do lo lắng, quang minh chính đại “kể lại” cho Dư Hạnh biết chuyện gặp quỷ trong giấc mơ của Chu Tuyết, coi như là bổ sung thiết lập, đưa ra lời giải thích hợp lý cho sự xuất hiện của Dư Hạnh trước mặt Chu Tuyết sau này.



Hai người tính toán thật khéo, một đường đi ra ngoài. Dư Hạnh từ cửa đông đi vào, lần này lại cùng Triệu Nho Nho rời đi bằng cửa tây.



Lại một chuyến tàu khác cập bến, hai người bỏ lại những âm thanh ồn ào phía sau, đi thang máy lên trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận