Trò Chơi Suy Diễn

Chương 227: Ký ức và ác mộng (2)

“Ha ha ha, hắn sẽ trở thành kiệt tác trong tay chúng ta, chắc chắn Linh Nhân sẽ hài lòng lắm. Nhìn xem, hắn giống như một tác phẩm nghệ thuật...”



“Một tác phẩm nghệ thuật đầy nguy hiểm và tàn bạo!” Hắn rất sợ hãi, nhưng dù có cố gắng lùi lại đến đâu cũng không thể ngăn cản những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.



Hắn không có sự riêng tư, giống như một món hàng đã được bóc sạch lớp bao bì, sự xấu hổ và khó chịu từ sâu trong linh hồn khiến hắn đau khổ, hắn lắc đầu với những người bên ngoài.



Hắn không phải một tác phẩm nghệ thuật, hắn là con người!



Ngay lúc đó, chất lỏng màu đỏ trong bình thủy tỉnh ngày càng đậm đặc hơn, đặc đến mức hắn không còn thấy gì nữa.



Màu đỏ nguyên chất không còn trong suốt, ngăn cách tất cả với thế giới bên ngoài, mang lại cho hắn một cảm giác an toàn đã lâu không có. Hắn bắt đầu thích màu đỏ. Hắn bắt đầu phụ thuộc vào màu đỏ.



“Răng rắc.”



Chiếc bình xuất hiện một vết nứt, khi hắn đưa tay sờ vào, vết nứt kia đột ngột mở rộng, ngay sau đó, bình thủy tỉnh vỡ vụn rail



“Hắn ra ngoài rồi!”



Xung quanh vang lên loạt tiếng động hỗn loạn, hắn không biết mình đã làm gì, cho đến khi cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ trong tay thì hắn mới bừng tỉnh, lúc này mới thấy trước mặt là các xác chết mặc áo blouse trắng với đôi mắt mở to.



Biểu cảm của xác chết đầy sợ hãi và ghê tởm, mặc dù hắn chưa từng nhìn một cách trực diện, nhưng hắn biết họ là người đã nói hắn là một tác phẩm nghệ thuật.



“Ah——!” Xung quanh vang lên tiếng thét chói tai, tiếng gào thét đau đớn của người khác như đánh sâu vào làm màng nhĩ hắn đau nhức. Ngày càng có nhiều tiếng thét hơn nữa.



Những tiếng thét không bao giờ ngừng lại. Ban đầu hắn rất ghét những tiếng thét thảm thiết đó, nhưng dần dần khi đã quen với chúng, với cơ thể như mới sinh từ những vết thương đã tự động khép lại, hắn chìm đắm trong nỗi sợ hãi của người khác... Và dân dần mê đắm nó.



Hắn không phải con người, hắn là quái vật.



“Dậy đi! Dư Hạnh!” Giọng nói lạnh lùng và mạnh mẽ của một cô gái vang lên bên tai, làm màng nhĩ hắn khó chịu hơn cả tiếng thét chói tai. Dư Hạnh tỉnh dậy khỏi sự hỗn loạn, đau đớn rên rỉ một tiếng.



Vì đối phương không chỉ gọi hắn dậy bằng lời nói, mà còn dùng tay nắm chặt vai hắn, sức nắm không nhỏ, thậm chí còn liên tục lắc hắn.



“Được rồi, được rồi...” Dư Hạnh khó khăn mở một mắt, thấy Khúc Hàm Thanh với nét mặt căng thẳng đang nghiêm túc nhìn mình, môi cũng mím chặt, lúc này hắn mới mở cả hai mắt ra.



Hắn cố gắng ép mình tỉnh táo, giọng vẫn còn khàn khàn: “Chỉ là một giấc mơ thôi, cô đừng lo lắng... Tôi không sao.”



Khi thấy hắn đã tỉnh, Khúc Hàm Thanh lập tức buông tay. Cô ấy đang quỳ một chân trên giường, còn chân kia chống trên mặt sàn, cơ thể nghiêng về phía trước.



Bây giờ cô ấy nhanh chóng lùi lại, đứng vững trên sàn.



“Tôi không lo lắng, chỉ lo khi thấy anh không ổn chút nào, nếu như anh mất kiểm soát thì có thể đe dọa đến sự an toàn của tôi.” Khúc Hàm Thanh nghiêm túc nói, nếu người không biết cô ấy có khi sẽ thật sự tin vào lý do này. Dư Hạnh nghe vậy chỉ cười khẽ, không vạch trần sự quan tâm của cô ấy.



Hắn thở dài, chống tay lên giường ngồi dậy, xoa bóp thái dương, tỏ rõ sự bất lực với nội dung giấc mơ của mình. Quả nhiên là tức cảnh sinh tình...



Cảnh tượng trong tổ chức đã làm dấy lên ký ức của hắn, cuối cùng dân đến giấc mơ với các mốc thời gian lộn xộn này.



Tuy nhiên, khác với giấc mơ bình thường, dường như giấc mơ này còn có sự can thiệp của một thế lực khác... Giống như một đôi tay, không ngừng cố gắng giữ chân hắn lại trong giấc mơ, muốn hắn mãi mãi chìm đắm trong đó. Tất nhiên, đối với hắn thì điều này không quá nghiêm trọng. Ngay cả khi Khúc Hàm Thanh không đánh thức thì hắn cũng sắp tỉnh dậy rồi.



“Khi mức độ biến dị nhân cách cao, mỗi khi tăng thêm một chút đều sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn đối với con người.” Dường như Khúc Hàm Thanh hiểu hắn đang nghĩ gì, bắt đầu giải thích, “Ban đầu mức độ biến dị của anh đã đạt đến 50%, nếu là người khác thì đã mất nhận thức và dần biến thành quỷ rồi, anh vẫn giữ được tư duy của con người đã là chuyện rất đặc biệt.”



“Tôi thấy mức độ biến dị của anh tăng lên 1% là đoán chắc hôm nay anh sẽ có gì đó bất thường.”



“Từ góc nhìn của cô, vừa rồi tôi trông như thế nào? Đúng rồi, sao cô lại vào phòng tôi?” Dư Hạnh nghe xong thì hỏi. Hắn không cảm thấy gì đặc biệt, thậm chí không ra mồ hôi. Mặc dù cảm xúc trong giấc mơ rất mạnh, nhưng đó chỉ là vì trong giấc mơ hắn không có ký ức thực tế. Nếu là hắn của bây giờ, dù có nhìn thấy bình thủy tỉnh hay bị nhốt lại... Hắn cũng sẽ không dao động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận