Trò Chơi Suy Diễn

Chương 682: Mộng Yểm (25) - Tươi cười (3)

Thậm chí cô ấy còn không biết mình vừa nói gì, chỉ đến khi người vô diện lẩm bẩm rời đi, cô ấy mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.



Lúc đó, Dư Hạnh chỉ đứng nấp sau một gốc cây, quan sát cách cô ấy ứng phó.



Hừ! Thật đáng ghét!



Chu Tuyết không muốn nhìn vào ánh mắt vốn dĩ luôn có chút nóng nảy của Dư Hạnh. Nếu có thể, cô ấy uớc rằng hắn chỉ là một mỹ nam đắm chìm trong hội họa, chứ không phải là một trong ba phần tư hy vọng sống sót của cô ấy.



Vậy là một người cẩn thận bước đi, một người trốn né rất thành thạo, cuối cùng cả hai cũng đến được đích.



Vị trí cụ thể này là do Triệu Nhất Tửu nói cho họ biết, vì trước đó khi trốn tránh, Triệu Nhất Tửu đã vào phòng của phu nhân. Lúc đó không có ai bên trong, mà hắn ta đã xác định chủ nhân căn phòng dựa trên những chi tiết tìm thấy khi lục soát.



Hiện tại, cánh cửa phòng đã đóng, thậm chí còn có một chiếc khóa treo trên đó.



Nhân lúc xung quanh không có người vô diện, Dư Hạnh nhanh chóng tiến lên kéo thử khóa, phát hiện nó thực sự đã bị khóa, chìa khóa thì không biết ở đâu.



“Giờ sao đây, chúng ta lại phải đi tìm chìa khóa à?” Chu Tuyết, một thành viên trong đội làm game kinh dị, quá quen thuộc với quy trình này. Trong game, nhân vật chính luôn phải mở đủ loại cửa, mà để mở cửa thì cần phải tìm đủ loại chìa khóa, trong lúc tìm thì lại gặp đủ loại ma qủy.



Bây giờ cô ấy chính là nhân vật chính đáng thương đó.



Dư Hạnh cẩn thận quan sát cấu tạo của ổ khóa, nhíu mày.



Chiếc khóa này dù có kiểu dáng cổ xưa nhưng cần chìa khóa hình chữ thập mới mở được, nếu muốn cạy khóa thì không dễ chút nào.



Quan trọng là bây giờ hắn không có nhiều thời gian, người vô diện cứ thỉnh thoảng xuất hiện, nếu bị phát hiện thì một hai người hắn còn có thể đối phó, nhưng nếu gọi thêm đồng bọn kéo đến thì tình hình sẽ trở nên khó kiểm soát.



Điều cần suy nghĩ bây giờ là… Cái khóa này từ đâu ra?



Khi Triệu Nhất Tửu vào lần trước thì không có khóa, nhưng giờ lại xuất hiện thêm thứ này, nhìn quanh các nơi khác, không thấy hiện tượng tương tự. Dường như chiếc khóa này là do ai đó cố tình treo ở đây để gây khó dễ cho họ.



"..."



Trong khoảnh khắc, hình ảnh một người hiện lên trong đầu Dư Hạnh, hắn cười khẽ một tiếng: “Linh Nhân ngày càng đáng ghét rồi...”



Đúng vậy, cái khóa này tám phần là do Linh Nhân tìm được rồi treo lên, nên chìa khóa ở đâu thì không cần nói cũng rõ!



Có phải hắn ta đã chọn đi tìm Triệu Nhất Tửu và Triệu Nho Nho nhưng muốn cản trở Dư Hạnh tìm manh mối, nên đã thêm chiếc khóa này để kéo dài thời gian không?



Hoặc có lẽ… Hắn ta chỉ đơn giản muốn xem cảnh Dư Hạnh gặp khó khăn?



Ánh mắt của Dư Hạnh trở nên lạnh như băng, theo hắn, khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn.



Điều này có nghĩa là Linh Nhân hiện đang ở ngay quanh đây!



“Vút..."



Một âm thanh xé gió đột ngột vang lên, Dư Hạnh khẽ nghiêng đầu, một vật gì đó mờ mờ, chỉ để lại một bóng đen lướt qua tóc hắn rồi đập vào tường, phát ra âm thanh giòn tan.



Sau đó, vật đó bật lại một đoạn, "bịch bịch" nảy lên mặt đất hai lần rồi lăn đến chân Dư Hạnh.



Chỉ là một viên đá nhỏ bình thường.



Nhưng tốc độ bay của nó chẳng khác gì một mũi tên.



Ngón tay Dư Hạnh khẽ siết chặt lại. Hắn biết, dựa vào hướng viên đá bay tới, Linh Nhân đang đứng ngay sau lưng hắn.



Ngay phía sau...



Sau bao nhiêu năm truy tìm, mục tiêu duy nhất giờ đang đứng sau lưng hắn. Con ngươi Dư Hạnh co lại, nhưng hắn không quay đầu lại ngay lập tức.



Chu Tuyết đứng bên cạnh hắn, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đã cận kề, còn nhìn về phía cái khóa, lại kéo kéo tay áo Dư Hạnh: “Ê, chúng ta phải đi đâu để tìm chìa khóa đây?”



“Chìa khóa đang ở ngay trước mắt, nhưng có vẻ ai đó không có ý định đưa nó ra rồi.” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên từ phía sau. Toàn thân Chu Tuyết cứng đờ, nỗi sợ hãi lập tức trào lên trong lòng.



Giọng nói này quá quen thuộc với cô ấy.



Mỗi đêm, cô ấy đều bị giọng nói này hành hạ, không thể nào yên bình, còn phải đối mặt với sự truy đuổi của chủ nhân giọng nói đó. Đời này cô ấy tuyệt đối không muốn nghe thấy âm thanh nào khác hơn thế.



“Gã điên… Gã điên tới rồi…” Giọng Chu Tuyết run rẩy, nhưng chưa đến mức chân mềm nhũn.



Trước khi ra ngoài, đội săn ma và Quỷ Tân Lang đã chuẩn bị tâm lý cho cô ấy, nói rằng rất có thể họ sẽ gặp gã điên này. Điều đầu tiên cần làm khi gặp hắn ta là, là cái gì nhỉ...



Một tia sáng lóe lên trong đầu Chu Tuyết, đúng rồi, mọi người đã dặn cô ấy, gặp gã điên việc đầu tiên là tìm kiếm sự che chở từ Dư Hạnh!



“Dư Hạnh!” Cô ấy lập tức trốn sau lưng Dư Hạnh, người đã quay lại đối diện với gã điên, toàn thân cô ấy run rẩy trước nụ cười của hắn ta.



Dư Hạnh khẽ cúi đầu, nhìn thấy một chiếc áo dài sạch sẽ, dưới áo là đôi giày ngắn màu đen. Chủ nhân của đôi giày bước chậm rãi và từ tốn đến gần hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận