Trò Chơi Suy Diễn

Chương 287: Tội nghiệp hắn (2)

"Nhưng, với tư cách là một con quỷ tà ác, ngay bây giờ tôi muốn lợi dụng điểm yếu của chúng để uy hiếp các cậu. Các cậu hãy hứa với tôi một chuyện và tôi sẽ giao chúng cho các cậu, nếu không tôi sẽ giấu họ đi. Nói tóm lại, các cậu sẽ không tìm được chúng, mọi nỗ lực trong khoảng thời gian này cũng sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước." Dư Hạnh liếc mắt ý hỏi hắn ta muốn gì: "Việc này hình như không có ý nghĩa lắm? Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ theo quy định, nhưng anh lại thản nhiên chen chân vào, vậy cũng được sao?"



“Ha ha ha... Không có ý nghĩa gì cả, có lý, nhưng nếu không thì sẽ càng nhàm chán hơn." Quỷ Nhiếp Thanh nghiêng người về phía trước, những hạt pha lê trên quần áo va chạm với nhau, phát ra âm thanh dễ nghe: "Vậy thì câu trả lời của cậu là gì?"



"Chờ một chút." Dư Hạnh nói với quỷ Nhiếp Thanh trước, sau đó quay lại nói với Triệu Nhất Tửu: "Cậu đồng ý không?"



Triệu Nhất Tửu: "Tôi?"



"Ừ, tôi và cậu cùng nhau giết áo đỏ, tôi muốn sử dụng áo đỏ như một con bài thương lượng, đương nhiên là cần sự đồng ý của cậu."



".,." Triệu Nhất Tửu thoáng ngạc nhiên, sau đó lạnh lùng nói: "Cậu quyết định đi, tôi không có vấn đề gì, dẫu sao tôi cũng không đóng góp gì nhiều."



“Được.”



Sau khi nhận nhận được câu trả lời, Dư Hạnh lại nhìn về phía quỷ Nhiếp Thanh, duỗi người: “Được... Chúng tôi không còn đường nào để từ chối, yêu cầu đó là gì?”



Quỷ Nhiếp Thanh cười tít mắt, không ngạc nhiên trước câu trả lời này. Hắn ta nói: "Tôi có thể cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ nào đó trong người các cậu. Các cậu không phải người ở đây đúng không?"



Cả Dư Hạnh và Triệu Nhất Tửu đầu tỏ ra rất ngạc nhiên. Họ có thể hiểu người ở đây trong miệng quỷ Nhiếp Thanh dường như không chỉ đề cập đến một thành phố, một tỉnh hay thậm chí là một quốc gia. Mặc dù giọng điệu của bên kia rất tự nhiên, nhưng họ có thể hiểu được quỷ Nhiếp Thanh có ý gì ngay lập tức.



Thứ mà quỷ Nhiếp Thanh đang hỏi là một thế giới! Hắn ta đang hỏi: Các cậu không phải người đến từ thế giới này đúng không?



Đây là lần đầu tiên Dư Hạnh gặp phải loại "NPC" có thể nhận ra sự tồn tại của một thế giới hoang đường!



Nhìn thấy vẻ mặt của họ, với giọng điệu bình tĩnh, quỷ Nhiếp Thanh mỉm cười nói tiếp: "Quỷ Nhiếp Thanh đã vượt qua ranh giới của con người, ma quỷ và thần thánh. Tốt nhất các cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt như một con quỷ bình thường. Từ rất lâu rồi, tôi đã cảm nhận được điều gì đó về thế giới này, tôi đoán thế giới của các cậu thú vị hơn nhiều so với thế giới mà tôi nhìn đến chán ngấy này, vì vậy tôi muốn cậu..." Hắn ta chỉ vào Dư Hạnh: "Hãy đưa tôi đi cùng."



Trong chốc lát Dư Hạnh không nói nên lời.



Hắn thực sự muốn nói với quỷ Nhiếp Thanh, chàng trai trẻ, ý tưởng của anh rất tuyệt vời, nhưng có thể bắt cóc BOSS theo hay không không phải là chuyện hắn có thể quyết định. Nếu hệ thống không cho phép, vậy hắn cũng không thể làm gì được. "Không muốn cậu [Giấc Mộng Nhiếp Thanh] sao? Đó là thứ tôi tự tay bỏ vào máy bán hàng tự động." Một chiếc quạt xuất hiện trong tay quỷ Nhiếp Thanh, hắn ta cũng không mở chiếc quạt mà chỉ cầm trong tay, gõ vào không khí: "Dù sao cậu cũng muốn đổi lấy nó, vậy tôi có thể trốn vào thứ này và đi theo cậu." "Gặp được một người thú vị như cậu không dễ. Tôi muốn đi cùng cậu, chắc chắn có thể gặp được rất nhiều chuyện thú vị."



Dư Hạnh: “Ừm...” Vậy là muốn phụ thuộc vào hắn à? Mấu chốt là, cho dù quỷ Nhiếp Thanh có thể ra ngoài, nhưng thật sự có thể cùng hắn du hành qua các thế giới suy diễn sao?



“Để tôi nghĩ xem, con người thường gọi loại vật này... Đúng rồi, là linh khí. Cậu lấy được món vũ khí, còn là một linh khí tốt như tôi miễn phí. Dù nhìn thế nào đi nữa, giao dịch này đầu không khiến cậu lỗ vốn." Quỷ Nhiếp Thanh mỉm cười: "Nếu cậu lo lắng thế lực bí ẩn đó ngăn cản cậu, thì đừng lo, nó sẽ tôn trọng sự lựa chọn của tôi, nếu cậu không tin tôi, cậu nhớ lại thử xem gần đây có gì khác biệt so với trước đây không."



Có vẻ như quỷ Nhiếp Thanh không chỉ nhận thức được thế giới hoang đường mà còn nhận thức được chút ít về sự tồn tại của hệ thống.



Dư Hạnh nghe xong, chợt nghĩ đến ban đầu khi hệ thống thông báo thông tin về các nhóm và bảng xếp hạng, có một lời nhắc suy diễn với cách thức rất kỳ lạ.



[Chèn lời của chủ quán rượu vào đây: "Quán rượu quỷ Nhiếp Thanh” sẽ không chịu trách nhiệm nếu có người chất trong lúc làm việc.] Đúng vậy, chính là nó! Lúc đầu Dư Hạnh có chút kinh ngạc, tại sao hệ thống lại đưa ra câu như vậy, hắn cho là hệ thống bắt chước giọng điệu của chủ quán rượu, dùng nó để cảnh cáo các suy diễn giả hãy trân trọng mạng sống của mình. Bây giờ nhớ lại, xem ra chính quỷ Nhiếp Thanh đã dùng một phương pháp nào đó không rõ để thêm lời nói của chính mình vào lời nhắc của hệ thống!



Quỷ Nhiếp Thanh mạnh đến vậy sao?



Đang lúc Dư Hạnh tiêu hóa thông tin, đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó: "Anh mạnh đến vậy, lỡ như sau khi ra ngoài mà mang theo [Giấc Mộng Nhiếp Thanh] đi, chẳng phải tôi sẽ lỗ lớn sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận