Trò Chơi Suy Diễn

Chương 243: Dư Hạnh, cậu chơi lớn thật đ...

“Tranh Tử, tầng hai trông có vẻ khủng bố quá...” Giọng nói run lẩy bẩy của Tiểu Yến vang lên trong hành lang màu đen quanh quẩn này.



Từng cơn gió lạnh chui vào cổ áo của Tiểu Yến, cô ấy nắm chặt cánh tay của Tranh Tử sợ hãi nhìn về phía trước.



Phía sau là cầu thang với những vết máu, mà phía trước thì là một hàng lang đen ngòm sâu hoắm.



Hai bên hành lang có những cảnh cửa không thể nhìn rõ, phía sau cánh cửa lộ ra những tia ánh sáng mỏng manh, một chiấc đèn lồng màu xanh lá được treo trên trần nhà, miễn cưỡng có thể nhìn được.



Trừ cái này ra thì trên hành lang không có nguồn sáng nào nữa, giống như vực thẳm đang chờ đợi để cắn nuốt con người ta vậy.



Ít nhất dưới tầng vẫn có bố cục của một quán bar hiện đại, nhưng tầng hai dường như đã tách biệt ra vậy, như là đã bước vào một chiều không gian khác, khiến hai cô gái run sợ từ tận đáy lòng. Giống như đột nhiên rơi vào địa phủ vậy. “Đừng sợ.” Tranh Tử dùng một tay khẽ vỗ vai của Tiểu Yến, mạnh mẽ nói: “Hai bên này có lẽ là phòng, chúng ta có thể chờ chuông reo lên rồi mới bắt đầu...”



Kẽo kẹt —



Đột nhiên một âm thanh như cánh cửa gỗ đã trải qua hàng trăm năm bị đẩy ra vang lên, chiếc đèn lồng treo trên đỉnh đầu khẽ lắc lư, lông tơ hai người dựng đứng lên, liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng nghĩ muốn lùi bước. Thật ra hai người họ trong hiện thực là bạn học, nửa tháng trước cùng bị một người đưa theo mà vượt qua thử thách đầu là mặt nạ nhân cách, sau đó tự mình gian nan hoàn thành thử thách thứ hai.



Các cô ấy không ngu ngốc nhưng lá gan quá nhỏ, gặp phải một chút nguy hiểm thôi cũng dễ trở nên hoảng loạn. “Không, không nên nghe Thịnh Vẫn, cô ấy muốn biết tình hình ở tầng hai thì sao không tự lên mà xem?” Tiểu Yến vừa nói vừa lùi lại: “Chúng ta vẫn là quay lại dưới kia đi, tầng hai đáng sợ quá, tớ cảm thấy chỗ này giống như một cái bẫy vậy!” Tranh Tử cũng bắt đầu hoảng loạn khi thấy đèn lồng đột nhiên đong đưa, giống như có những đôi tay mà họ không nhìn thấy đang đong đưa chiếc đèn vậy, trong lòng cô ấy cũng run lên: “Được, đi thôi...”



Nhưng mà đến thì cũng đến rồi, nào có chuyện có thể rời đi dễ dàng như vậy chứ. “Đinh linh đinh linh...” Một tiếng chuông mờ ảo vang lên từ nơi xa, hai cô gái bây giờ trông không khác gì con thỏ bị dọa sợ vậy, các cô muốn lặng lẽ rời khỏi đây để A Ngư và Triệu Thành ở tầng dưới trở thành người rung chuông gần tiếng chuông nhất, nhưng mà ngay sau đó lục lạc trên cổ tay hai người họ cũng bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa. “Đinh linh định linh...”



Hai loại lục lạc hô ứng với nhau, cùng lúc đó hai người họ cảm nhận được bản thân bị một ánh mắt nhắm vào. “Bartender chính là người lái đò, và sau đó cô ta ban hành cho chúng ta nhiệm vụ này?” Triệu Nhất Tửu dựa người vào bồn rửa tay, dáng người ưu việt với cơ bắp khỏe khoắn và chiều cao lý tưởng. Vậy một là vốn dĩ không có ác quỷ, hoặc là ác quỷ đã biết từ sớm rằng bartender ban hành nhiệm vụ cho bọn hắn. Bởi vì những lời “Ác quỷ hối lộ người lái đò” đã tách biệt người lái đò ra ngoài — mà có thể vốn dĩ người lái đò và ác quỷ là cùng một phe.



Dư Hạnh gật đầu: “Đây là trinh thám nân chỉ tiết vụn vặt rất nhiều, tôi không thể xác định được. Vốn dĩ tôi tính sẽ dò xét thái độ của bartender và khách hàng một chút, để xác định xem chúng nó rốt cuộc có biết chúng ta là người sống hay không, sau đó sẽ sẽ tiếp tục lên chiến đấu ở chiến trường trên tầng hai.”



Nếu quầy rượu ở tầng một là một cái bẫy, vậy bọn họ cũng không cần thiết lãng phí thời gian ở đó nữa.



Có lẽ dựa theo nhiệm vụ mà bartender ban hành bọn họ thật sự có thể thể tìm được một con quỷ không nên xuất hiện ở quán rượu Vong Xuyên, trước tiên chưa xét đến con quỷ kia là có thật hay là ác quỷ phối hợp biểu diễn, nếu thật sự như vậy, thì bọn họ chẳng phải là đang mua vui cho quỷ sao.



Dư Hạnh không vui chút nào. Mà tầng hai là nơi được nhiệm vụ nhắc tới “Khách hàng sẽ đưa ra yêu câu”, nếu quầy rượu là cạm bẫy thì yêu cầu này có sẽ sẽ không xuất hiện.



Nếu không thì suy diễn này quá kinh khủng rồi.



“Cậu quá nhạy bén.”



Triệu Nhất Tửu ngẫm lại một lượt những gì Dư Hạnh vừa nói, hắn ta phát hiện đúng là rất logic, hơn nữa trong phút chốc hắn ta không tìm ra lỗ hổng nào.



Trong lòng hắn ta đã có xu hướng tin tưởng những gì Dư Hạnh nói, vì thế hắn ta không biết giờ nên khen hay nghi ngờ năng lực của Dư Hạnh đầy.



“Đừng lo lắng.” Đây đầu là kinh nghiệm của Dư Hạnh. Có câu nói đại khái như này, khi bạn xem qua ngàn bộ phim điện ảnh thì bạn sẽ phát hiện trên thế giới này căn bản không có sự việc ly kỳ nào.



Khi bạn sống hơn trăm năm thì sẽ phát hiện đạo lý đối nhân xử thế trên thế giới này cũng chỉ có vậy mà thôi.



Mấy trò vặt của bọn quỷ này không là gì với Dư Hạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận