Trò Chơi Suy Diễn

Chương 332: Chỉ là vài miếng thịt mà thôi (3)

Lý Phú Quý nghĩ rằng đã bị bắt quả tang rồi, nên cũng chẳng sợ nói thêm vài câu nữa, nghĩ thế khiến ông ta cảm thấy tự tin hơn một chút: "Dư Hạnh, cậu thật sự nghĩ rằng chỉ vì cậu giỏi hơn một chút thì người khác sẽ sợ cậu à? Trước mặt cậu thì không nói, nhưng thực tế, không ai trong nhà kia không thầm bàn tán về lai lịch của cậu? Cậu dám nói mình ở lại nhà ông Trương không phải vì có ý đồ với Mạch Mạch sao?" Dư Hạnh thoáng liếc qua, thấy vợ ông Trương đã ôm Mạch Mạch vào trong nhà. Rõ ràng Ông Trương cũng giận không nhịn nổi, tay đã gần như nắm lẫy cán rìu, nhưng vẫn cố gắng kìm chế không làm điều gì quá đáng. Nhìn qua có thể thấy, ông Trương, người vốn không khéo léo trong giao tiếp, đã không ít lần chịu thiệt dưới tay người luôn thích lải nhải và gây rối như Lý Phú Quý. Tức thật, mình muốn giết sạch những người này luôn cho xong chuyện.



Ý nghĩ tàn nhẫn này cứ không ngừng xoay vòng trong đầu Dư Hạnh, đặc biệt là sau khi tâm trí hắn biến đổi, những ý nghĩ đen tối gần như luôn hiện hữu trong tâm trí hắn. Hắn không trở thành một kẻ điên loạn hoàn toàn hay kẻ ác chỉ vì hắn vẫn có thể kiểm soát được sự lương thiện trong mình.



Như trong tình huống này, thậm chí hắn còn sẵn lòng dùng lời lẽ để đối đáp với những người này dựa trên những thông tin vừa nghe được: "Tôi có ý đồ với Mạch Mạch hay không, ông Trương là người rõ nhất. Còn các người, những kẻ không quan trọng, nếu muốn vụng trộm tung tin thì cứ âm thầm mà nói xấu, đừng có mặt dày mà nói thêm trước mặt chú Trương và Mạch Mạch. Tôi không ngại cắt lưỡi các người đầu."



"Cậu không sợ, muốn đi thì đi ngay, nhưng Mạch Mạch thì sao? Một cô gái không còn trong trắng như con bé thì sau này sẽ sống thế nào? Cậu có từng nghĩ đến không?" Lý Phú Quý cười khẩy, cố gắng làm đè bẹp sự kiên định của Dư Hạnh.



Dư Hạnh nhìn ông ta như nhìn một người chết, một xác chết, một đống rác: "Không phải sự trong sạch của Mạch Mạch đã không còn giá trị trong miệng đám ruồi nhặng các người sao? Nếu các người đã ghê tởm như vậy, thì đừng giả vờ quan tâm đến Mạch Mạch. À, còn muốn thịt nữa sao? Các người còn mặt mũi nào mà đòi?"



Lý Phú Quý và nhóm đàn ông đứng bên cạnh nhìn nhau, nhận ra rằng chủ đề của cuộc trò chuyện vừa rồi đã đi xa. Họ cũng không dám cứng rắn đối đầu với Dư Hạnh, thế là nhân cơ hội này để quay lại vấn đề cũ: "Đúng vậy, thịt! Ông Trương, mấy nhà chúng tôi gom lại cũng chỉ cần năm con thỏ, khó lắm sao? Ông không định cho chúng tồi sao?”



Ông Trương cũng không ngờ rằng, sau khi đến tận cửa xúc phạm con gái, vợ, và người ở nhờ trong nhà mình, nhóm người này vẫn còn mặt mũi để đòi thịt thỏ.



Ông tức giận mắng mỏ, sau đó cảnh cáo: "Khi tôi còn kiên nhẫn nói chuyện với các người thì cút nhanh đi!"



"Ôi, ôi, ôi ~ Ông lão tốt bụng đã lộ rõ bản chất rồi sao? Không cho tiền thì tuyệt tình, trong khi chúng tôi không có thịt ăn! Trước đây ai đã cản không cho chúng tôi đi sang làng bên cạnh?" Một số dân làng chế giễu, vì họ biết ông Trương là người tốt bụng, chỉ cần ông Trương còn ở đây thì cho dù kẻ kỳ quái tên Dư Hạnh muốn ra tay, ông Trương cũng sẽ ngăn cản. "Tôi đã nói rồi, làng bên cạnh không an toàn, các người đi chắc chắn sẽ gặp rủi ro!" Ông Trương phản bác.



"Không đưa tiền thì sao? Muốn lấy miễn phí à?" Dư Hạnh lạnh lùng hỏi.



"Thì sao? không được à?" Một người đàn ông khá vạm vỡ đứng sau Lý Phú Quý phản bác lại.



"Vậy các người cũng thật đáng thương, phải đi ăn xin mới sống được." Dư Hạnh từ từ tiến đến trước mặt người đàn ông vạm vỡ, mặc dù bực bội với từ "ăn xin”, nhưng không ai dám đứng ra ngăn cản hắn.



Dưới ánh mắt lo lắng của người đàn ông vạm vỡ, Dư Hạnh đặt tay lên vai anh ta. Sau đó, hắn đột ngột ấn mạnh xuống!



Sức lực khủng khiếp làm người đàn ông vạm vỡ quỳ gối xuống đất, anh ta kêu lên đau đớn. Dư Hạnh lạnh lùng nói: "Vì là ăn xin, nên hãy làm cho chuyên nghiệp một chút, ít nhất cũng phải quỳ xuống, lạy vài cái, rồi đợi người khác bố thí, sau đó rời đi với vẻ mặt cảm kích."



"Mày!" Người đàn ông vạm vỡ đau đớn đến mức nghiến chặt răng, nhưng không có ai trong nhóm người Lý Phú Quý bước lên giúp đỡ, dù nhìn họ có vẻ thân thiết với anh ta, tất cả đầu lùi ra xa. Cuối cùng cảnh tượng hỗn loạn này kết thúc dưới sự đe dọa của Dư Hạnh.



Dư Hạnh biết hiện tại tâm trạng của mình rất u ám, nhưng hắn cũng hiểu việc điều chỉnh tâm lý không phải là chuyện một sớm một chiều. Với mức độ hồi phục trí nhớ hiện tại của hắn, giải quyết vấn đề một cách bình tĩnh như vậy đã là rất tốt rồi. Ông Trương xin lỗi Dư Hạnh rồi hỏi xem hôm nay hắn có đi săn cùng ông không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận