Trò Chơi Suy Diễn

Chương 508: Địa Ngục Của Alice (Kết thúc) - Không phải sự cứu rỗi (1)

Tăng Lai nghĩ lại, quả thực Alice đã bất chấp ngọn lửa để bảo vệ hoa. Cho dù hắn ta có chạy ra nhảy múa trước mặt Alice, chắc chắn Alice cũng sẽ chỉ đưa hắn ta vào danh sách "chết sau".



Hắn ta nhanh chóng cầm lấy bình tưới nước từ tay Dư Hạnh, tự nhiên nhận được thông báo đếm ngược của hệ thống, cùng với Dư Hạnh, còn mười giây.



Cầm lấy bình tưới nước, Tăng Lai vẫn còn một thắc mắc. Nếu mối thù với hắn ta không đủ, thế với Hạnh thì đủ sao? Đúng rồi, Dư Hạnh đã tham gia phiên bản trước của công viên Alice, có vẻ như lúc đó hắn đã có chút xung đột với Alice.



Nhưng liệu điều này đủ để khiến Alice quên mất những bông hồng sao?



Dư Hạnh cũng có lo lắng này, nhưng hắn nghĩ rằng, không cần khiến Alice quên mất những bông hồng, hắn chỉ cần kích thích Alice đánh mất lý trí là được.



Khuôn mặt của hắn chắc sẽ hữu dụng. Không còn cách nào khác, hắn khác với Tăng Lai, hắn có thể chịu đựng được Alice xé nát, gắng gượng cầm cự được mười giây. Còn Tăng Lai thì không, chỉ cần bị xé, hắn ta sẽ chết hoàn toàn.



Cách đó không xa, Alice đã đặt nửa bàn tay vào bụi gai, ngọn lửa ngay lập tức nuốt chửng ả ta. Ả ta giống như người bị dính xăng, ngọn lửa nhanh chóng bao phủ ả ta trong tích tắc, nhìn thôi cũng đủ thấy Alice đang rất đau đớn.



Chưa kể những tiếng gào thét phát ra từ miệng ả ta. Dù vậy, ả ta vẫn nhìn chằm chằm vào Tăng Lai, người đã thay thế Dư Hạnh tiếp tục tưới hoa, khiến Tăng Lai toát mồ hôi lạnh.



Alice xông vào căn phòng bí mật!



Mục tiêu của ả ta là Tăng Lai đang tưới hoal



Ằ ta lướt qua Dư Hạnh. Ngay sau đó, người vẫn luôn nghiêng đầu quay mặt lại, nở một nụ cười chế giễu: "Xin chào. Lâu rồi không gặp, giờ cô thậm chí còn xấu hơn cả khi còn làm búp bê nữa đấy.” Nếu được lựa chọn, Dư Hạnh thích sử dụng những lời lẽ nhẹ nhàng hơn để khơi gợi sự tức giận của người khác hơn là sử dụng những lời lẽ thô bạo như vậy.



Chỉ trích ngoại hình người khác là hành vi thấp kém nhất.



Tuy nhiên, mục đích Alice nhận bông hoa từ vị phù thủy vĩ đại là để có được một làn da đẹp như con người, điều đó cho thấy ả ta rất coi trọng ngoại hình. Và bây giờ ả ta cũng chẳng hiểu bất kỳ lời nói hoa mỹ nào, hơn nữa trên thực tế, khuôn mặt của hắn hữu dụng hơn nhiều so với lời nói của hắn.



Alice vô thức liếc nhìn người nói. Ngay khoảnh khắc ả ta nhìn thấy gương mặt của Dư Hạnh, đôi mắt đỏ rực của ả ta trừng lớn. Tên trộm mà ả ta tìm kiếm bấy lâu nay, hiện giờ đang ở ngay trước mặt! Trong khi Alice ngẩn người, Dư Hạnh bước nhanh qua bụi gai, chịu đựng sự bỏng rát do ngọn lửa thiêu đốt, đợi ở cửa hang một giầy.



"Là ngươi!"



Alice gắng gượng phát ra hai từ mà cả hai có thể hiểu, khiến Dư Hạnh lại muốn chế nhạo ả ta. “Tôi không biết rằng mình lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy, đến mức có thể khiến một nữ quỷ nhớ lâu như vậy.” Hắn lùi lại một bước, thấy Alice đã quên mất những bông hoa như mong đợi, bắt đầu lao về phía hắn, hắn càng trở nên đắc ý hơn, nói: “Đáng tiếc, nếu cô đẹp hơn một chút, có lẽ tôi sẽ cảm động mà chấp nhận ngay. Nhưng với diện mạo này, tôi thực sự rất sợ hãi.”



AIlice sắp tức điên rồi.



À ta không thể hiểu được mục đích khi Dư Hạnh nói những lời này, nhưng bản năng mách bảo ả ta rằng những gì hắn nói đầu không thể tha thứ được.



Bỏ qua những điểm yếu về tính cách, chỉ xét về tốc độ và sức mạnh, Alice chắc chắn là một trong những loại quỷ quái thực thể hàng đầu.



Dù Dư Hạnh có sức mạnh vượt trội so với người bình thường, nhưng cũng không thể thực sự đối đầu trực diện với Alice.



Vì vậy, khi Alice vặn vẹo tứ chi, toàn thân bốc cháy, bò nhanh như Kayako (*) về phía hắn, Dư Hạnh tập trung toàn bộ sự chú ý, nheo mắt né tránh một cách dứt khoát. (*) Kayako: Oán linh tà ác trong văn hóa Nhật Bản



Bởi vì những động tác nhỏ sẽ không đủ để rút khỏi phạm vi tấn công của móng vuốt Alice.



Những chiếc móng sắc nhọn đã lướt qua mũi Dư Hạnh, mang theo một cơn gió lướt qua khiến làn da đau đớn không nguôi, khiến người đang theo dõi trận đấu như Tăng Lai, cũng suýt nữa đổ "nước" lệch đi.



Hắn ta nhìn gương mặt không thay đổi mấy của Dư Hạnh, trong lòng thầm kêu lên một tiếng "chiến sĩ giỏi quá”, đồng thời tiếp tục cầu nguyện rằng Dư Hạnh có thể an toàn vượt qua những giầy phút cuối cùng.



Sáu điểm may mắn của hắn ta không biết đã hết hiệu lực từ lúc nào, có lẽ bây giờ đã hết hiệu lực rồi... Tóm lại, Tăng Lai chăm chú nhìn Dư Hạnh, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, ít nhất hắn ta vẫn có thể nhìn Dư Hạnh lần cuối cùng.



Nếu Dư Hạnh biết thằng nhóc xui xẻo này đang nghĩ gì, có lẽ hắn sẽ ném Tăng Lai vào chỗ Alice ngay tức khắc.



Còn bốn giây. Cảm giác nguy hiểm rộng lớn như khiến Alice tỉnh táo lại, ả ta nhìn về phía kẻ trộm đáng ghét đầy vẻ châm biếm là Dư Hạnh này, sau đó nhìn Tăng Lai đang tưới hoa, há to miệng hét lên một tiếng.



Dư Hạnh có thể nhìn thấy, răng của Alice đầu nhọn như một loại lưỡi cưa, hung ác và tàn nhẫn, khiến người ta không tự giác nghĩ đến việc thịt của mình sẽ bị nhai nát... Không rét mà run.



Alice vẫn định bảo vệ bông hồng bé bỏng của ả ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận