Trò Chơi Suy Diễn

Chương 704: Ước nguyện xưa (2) – Người xấu (4)

Hơn nữa, Lương ma ma có thể cũng là ác quỷ giả mạo. Nhỡ đâu bà ấy cố ý không cho Dư Hạnh ăn có thể chỉ để thử xem hắn có nhân cơ hội này để làm điều gì đặc biệt không.



Dù thông tin trên thẻ thân phận thì Lương ma ma đã được xác minh danh tính nhưng tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác khi đối mặt với ác quỷ.



Dù sao thì lúc này Dư Hạnh cũng rảnh rỗi và không bị ai làm phiền nên hắn quyết định an phận rồi sắp xếp lại dòng thời gian vào thời điểm này.



Hiện tại, mọi thứ trong Phương phủ vẫn rất bình thường. Hắn không có sự việc quỷ quái nào xảy ra ở đây.



Tiểu thiếu gia vẫn chưa chết. Càng không có sự tồn tại của Lưu Tuyết hay Lưu Bính Tiên. Nhưng đại sư đã đến Phương phủ được một năm nên nếu gã muốn chuẩn bị để gây ra chuyện gì đó thì có lẽ gã đã chuẩn bị gần hết rồi.



Mối quan hệ mập mờ giữa phu nhân và đại sư đã cho Dư Hạnh biết chắc ở chỗ phu nhân chắc chắn có vấn đề. Bởi lẽ đại sư chỉ cần lợi dụng bệnh tình của tiểu thiếu gia thì cũng đủ cho gã củng cố địa vị của gã trong Phương phủ. Việc gã cố gắng quyến rũ phu nhân rõ ràng là việc vẽ rắn thêm chân. Huống hồ nó còn gây ra nhiều còn nguy hiểm rủi ro hơn cho gã.



Người đáng lưu ý hơn cả là tiểu thiếu gia.



Mặc dù tiểu thiếu gia vẫn chưa chết nhưng mỗi ngày đều phải uống thuốc. Mặc dù thuốc hiện tại do thầy thuốc Thôi phụ trách nên dường như không có vấn đề gì. Nhưng rõ ràng đại sư đã nhúng tay vào việc này. Loại dược liệu kia chắc chắn có vấn đề.



Thay vì tin rằng tiểu thiếu gia uống thuốc hàng ngày thì Dư Hạnh tin chắc rằng mỗi ngày hắn ta đang uống một loại thuốc độc từ đại sư.



Ừm... Tuy nói về loại thuốc độc này... Rất có thể là Tiểu Cận hỗ trợ bỏ vào.



Tóm lại thì cốt truyện về sau sẽ là tiểu thiếu gia chết, Sau đó đại sư tìm lý do để thuyết phục Phương phủ tổ chức hôn lễ cho tiểu thiếu gia đã chết. Từ đó mới có chuyện Lưu Tuyết biến thành quỷ rồi tàn sát toàn bộ người trong Phương phủ.



Vì vậy ngay bây giờ điều quan trọng nhất cần thăm dò là loại dược liệu mà đại sư bỏ vào là gì cùng với quá trình sắc thuốc của thầy thuốc Thôi và mối quan hệ giữa phu nhân và đại sư là gì và phu nhân đứng ở đâu trong vụ việc này.



Hắn đang suy nghĩ thì chỗ cửa sổ vang lên hai tiếng.



Dư Hạnh nhíu mày. Hắn nghĩ trong lòng là đi giải quyết chuyện trước mắt đã.



Ngay lập tức Dư Hạnh một tay đỡ eo, khuôn mặt tái nhợt, khập khiễng đi đến bên cửa sổ rồi dùng tay còn lại mở cửa sổ ra một cách khó khăn.



Cùng với âm thanh nhỏ vang lên khi mở cửa sổ ra, một cô gái xinh đẹp khoảng mười tám tuổi đang đứng bên ngoài. Khuôn mặt của cô ta không có biểu cảm gì khi nhìn về phía Dư Hạnh.



Cô ta hẳn là nha hoàn trong phủ. Nhưng trang phục trên người lại rất tinh xảo. Tóc của cô ta búi lên, đeo một đôi bông tai có hình san hô màu hồng cả khuôn mặt trở nên rực rỡ như hoa đào. Trông cô ta rất rất đẹp.



Ánh mắt của cô ta khi nhìn về phía Dư Hạnh luôn có một chút khinh bỉ thoáng qua.



Dư Hạnh yếu ớt ngẩng đầu lên lên. Hắn chỉ mới chuyển động cổ một tí thì hắn đã khẽ kêu rên một tiếng giống như vết thương đã bị ảnh hưởng sau hành động đó của hắn.



Cô ta nhìn thấy Dư Hạnh như vậy dường như đã hiểu ra điều gì đó rồi không thèm để ý và nói: "Đại sư hỏi ngươi nếu không đi ăn cơm thì vì sao không đi báo lại kết quả nhiệm vụ?"



Được rồi. Mình quả nhiên không phải người tốt.



Dư Hạnh đã dự đoán từ trước. Lúc này hắn nhăn mặt kêu rên lên một tiếng, mồ hôi lạnh đọng lại trên trán: "Thật xin lỗi... Lúc này ta không thể hành động nhanh được nên ta sợ bị người khác nhìn thấy khi đi trên đường."



Cô ta nhíu mày: "Ta nghe nói khi ngươi đi bưng bát thuốc thì trong lúc ngươi định hành động thì không cẩn thận làm đổ một ít thuốc ra ngoài. Cùng lúc đó thì Lương ma ma tình cờ đi ngang qua và đã nhìn thấy. Nhưng mụ già đó cũng đâu còn ra tay độc ác như vậy? Đối với gương mặt đến cả phu nhân Trương yêu thích mà bà ta đó cũng dám đánh thật à?"



Nhìn ra được cô gái đang đứng trước mặt này đang nghi ngờ mình nên Dư Hạnh vừa nghĩ Tiểu Cận hẳn có vẻ ngoài không tệ vừa nói những lời trái với lòng mình: “Bà ta cũng có tuổi rồi nên trong mắt bà ta thì ta trông cũng không khác gì những người bình thường. Bà ta... A, bà ta không thể chạm vào ta."



Thật xin lỗi Lương ma ma. Tôi chỉ có thể để bà làm lá chắn giúp tôi thôi.



Cô gái lạnh lùng hừ một tiếng, không còn bàn tới vấn đề này: "Được rồi, được rồi. Xem ra ngươi bị thương nên ta sẽ bỏ qua cho ngươi về việc ngươi không đi báo cáo lại kết quả cho đại sư. Ngươi đã làm rất đúng. Dù sao thì nếu ngươi bị phát hiện khi đi trên đường thì không bằng ngươi nên chờ đợi ta đến tìm ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận