Trò Chơi Suy Diễn

Chương 162: Lửa và tên điên (2)

Âm thanh răng rắc càng vang vọng rõ ràng trong không gian nhỏ hẹp, đám con rối như chưa hấp thụ linh hồn của con người bắt đầu chuyển động, giống như con rối Dư Hạnh phát hiện đầu tiên ở dưới giường ngủ, chỉ cần nhìn vào thì con rối sẽ bất động.



Nhưng vấn đề là... Ở đây có rất nhiều con rối.



Nhìn về một phía thì những con rối ở phía khác sẽ bắt đầu bò gần lại họ, hơn nữa con người ai cũng phải chớp mắt, mà đám con rối trên gác mái này rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, chỉ trong nháy mắt đã tới ngay gần.



Martha cắn răng, lấy ra một chồng bùa cuối cùng, đốt lửa rồi ném về hướng con rối... “Bùm!”



Điều cô ấy không thể ngờ là lửa trên bùa bùng lên khiến một đống con rối quanh đó bỏ chạy toán loạn, như thể bọn chúng rất sợ tấm bùa này.



Martha ngây người, giọng nói khe khẽ của Dư Hạnh vang lên: “Con rối sợ lửa, không phải cô suy luận bà Brown vịn cớ ông Brown bị bệnh mà đốt lò sưởi ở tầng một ư?”



Ông Brown bị điên chẳng liên quan gì đến nhiệt độ có ấm hay không ấm, nếu vậy chuyện bà Brown nói dối chắc chắn có nguyên do.



Sau khi Dư Hạnh ngờ ngợ đoán Angel học phép thuật thì cũng đoán được lò sưởi có tác dụng... Thật ra nó là một cách bảo vệ ở tầng một, nhỡ không may có con rối xuất hiện ở tầng một, bà ấy có thể lập tức lấy lửa xua đuổi. Đáng tiếc, phương pháp này đã theo bà Brown biến mất ở ngoài vườn hoa, cũng không được truyền cho Susan, rõ ràng là cô bé không biết việc này, không thì trước đó đã lập tức tới gần lò sưởi, đuổi được con rối “em gái” kia đi. Dư Hạnh đã tính trước điều này, không thì bây giờ, trong không gian gác mái nhỏ hẹp này, có không biết bao nhiêu con rối đang muốn tiếp cận hắn, hắn cũng không có sức để suy nghĩ ra.



Hắn lẫy từ trong túi ra một cái bật lửa, nhân vật thám tử thích hút thuốc, mặc dù từ lúc hắn nhập vai đến giờ không có lấy ra, nhưng cái bật lửa này đã được hắn chuyển từ trong túi xách sang túi quần. Bây giờ chính là lúc phát huy tác dụng! Hắn kéo thùng giấy lại, dùng bật lửa thắp lửa rồi ném vào đám con rối, phối hợp với Martha thỉnh thoảng ném bùa vàng, không ngờ trong một thời gian nhắn đã kiểm soát được tình hình.



York giơ cây thánh giá lên, một màn sương đen từ giữa cây thánh giá tỏa ra, màn sương đen từng khiến Lucia hiện nguyên hình chui vào trong con rối, làm tốc độ của bọn chúng chậm lại, thậm chí có con còn dừng lại hoàn toàn.



Dư Hạnh vẫn còn có thời gian để hỏi: “Cây thánh giá này mạnh như vậy, cụ thể dùng để làm gì?”



Cây thánh giá là tế phẩm, sẽ không bị suy diễn hạn chế, vậy nên dù trong trò chơi suy diễn và bị phép thuật của con rối khắc chế thì cũng không sao, vẫn có thể phát huy tác dụng như bình thường.



Câu hỏi này của hắn cũng không tính là quá đáng, York dùng thì cứ dùng, không phải hắn muốn hỏi rõ năng lực cụ thể mà chỉ là tò mò, vậy nên mới hỏi đại khái là thế nào. York cũng không giấu giếm, cậu ấy nói: “Dùng để thanh tẩy.” Thanh tẩy mang phạm trù rất rộng, có lẽ tiêu diệt ma quỷ... Cũng được coi như một loại thanh tẩy?



Nhưng quả thật cây thánh giá này có thể thanh tẩy một số thứ ô uế thật, ví dụ như Lucia đã chết biết đi, hay như hơi thở của quỷ mà Angel truyền vào con rối.



Hơi thở của quỷ yếu đi, tất nhiên con rối cũng yếu đi. Phía này, ba người đã có cách đối phó mà Angel vẫn ngồi im ở đó, trên làn da trắng phủ một lớp mồ hôi.



Alex thì không hề lo lắng, trong mắt hắn ta, ba người này chỉ đang cố gắng vùng vẫy mà thôi, hắn ta đã thấy rất nhiều người như vậy, không chấp nhận cái chết, quyết giãy giụa trong lòng bàn tay của hắn ta.



Hắn nhìn lá bùa trong tay cô bé tóc hai bím kia đã không còn nhiều, mà Roy tự cho mình thông minh nhưng thật ra bị hắn ta đùa bỡn xoay như chong chóng cũng chẳng còn gì để đốt, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ không thể chống cự được nữa.



Phiền phức duy nhất là tên York kia, cây thánh giá trên tay tên này tỏa ra sức mạnh làm hắn ta rất khó chịu, thậm chí hơi kiêng dè.



Alex túm mấy con rối lên, lại gần York.



Bùa? Lửa? Những thứ này chẳng là gì với hắn ta, hắn ta chỉ cần bảo vệ mấy con rối này, ném chúng lên người York thì uy hiếp duy nhất này sẽ biến mất.



Nghĩ như vậy, nơi đáy mắt Alex hiện lên sự sung sướng điên cuồng, trong mắt hắn ta, Roy, York và Martha đầu nhìn thấy hành động của hắn ta, nhưng bọn họ đều không thể ngăn cản hắn tai



Gần, đã rất gần rồi. Alex cười phá lên, ném con rối về phía York.



“Ha ha ha ha ha... Vừa hay, cậu chết thì tôi có thể lấy cây thập giá của cậu để nghiên cứu...”



Nhưng hắn ta còn chưa nói dứt câu thì đột nhiên có thứ gì đó lóe sáng.



Để tiện cho Angel chế tạo con rối mà trên gác mái có để một ngọn đèn.



Lúc này, lưỡi dao nhỏ phản chiếu ánh đèn ra ánh sáng chói mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận