Trò Chơi Suy Diễn

Chương 12: Cảm giác đói bụng (1)

Chương 12: Cảm giác đói bụng (1)
Có lẽ, không có bất kỳ quỷ vật nào lại không muốn thực sự trở thành người mà nó mô phỏng.
Thay thế người kia, có được tất cả mọi thứ của đối phương: thân phận, dung mạo, năng lực, giống như một người sống thực thụ sinh hoạt dưới ánh mặt trời.
Đây quả là một miếng bánh nướng ngọt ngào ngon miệng đến nhường nào a.
Ngu Thập Thất nghĩ, nếu như "hắn" không phải "hắn" – nếu như hắn không kế thừa ký ức của Ngu Hạnh, nói không chừng hắn cũng sẽ giống như rất nhiều, rất nhiều quỷ vật khác, vì để có được thân phận mà âm mưu giết chết người thật.
Cũng may, hắn nhận biết rất rõ ràng về điều này.
Đừng nói là trí thông minh hiện tại không cho phép hắn làm ra chuyện như vậy, cho dù chỉ đơn thuần xét về lực lượng, hắn cũng biết, mình không chịu nổi một đòn trước Ngu Hạnh thật sự.
Dù sao đẳng cấp của phó bản này cũng không cao đến thế, cho dù có sáng tạo ra một hắn đi nữa, cũng chỉ đủ cho Ngu Hạnh nhét kẽ răng mà thôi.
Ngu Thập Thất ngồi cùng bàn ăn với đám Suy Diễn người, quan sát từng người một.
Trong ba người dự bị, cô gái trẻ tuổi kia có vẻ là người bình tĩnh nhất, cũng có thể đó là di chứng sợ hãi còn sót lại sau nhiều lần thiết lập lại chăng, thảm nhất là người phụ nữ trung niên, nàng rõ ràng còn chưa nhìn thấy "người" giống hệt mình ở chỗ quầy thu ngân mà đã đứng ngồi không yên.
Tiểu Thiên Sư là một thiếu niên thật sự nhiệt tâm, không biết lớn thêm mấy tuổi nữa thì xưng hô này có biến thành "Thiên Sư" không, khuyết điểm duy nhất của hắn đại khái chính là thực lực bị hạn chế đi, mặt khác, những lá bùa chú trang trí dán trên người Tiểu Thiên Sư khiến Ngu Thập Thất nghĩ đến Lạc gia trong ký ức.
Nói không chừng là người mới của Lạc gia?
Sát thủ có cảm giác tồn tại rất yếu ớt, hẳn là có năng lực đặc thù nào đó, khiến người khác khi nhìn vào thì không cách nào phân tích được khuôn mặt.
Ngu Thập Thất không phải Ngu Hạnh, hắn cũng không nhìn rõ tướng mạo của sát thủ, chỉ có thể cảm nhận được một loại khí chất lạnh như băng từ trên người đối phương.
Trừ cái đó ra... Kẻ được gọi là cao lầu mặc âu phục nam này khiến hắn rất không thoải mái.
Cũng không hẳn là không thoải mái, chỉ là vừa gặp đã thấy chán ghét.
Trên gương mặt kia lộ ra một vẻ khôn khéo mờ ám, quái dị; đối với Tiểu Thiên Sư thì ngấm ngầm lấy lòng cùng với sự không cam tâm khi phải ở dưới người khác, còn đối với những người khác thì lại là vẻ khinh miệt cao cao tại thượng.
Suy Diễn người như vậy, Ngu Thập Thất cũng không thấy nhiều trong ký ức của Ngu Hạnh, có lẽ chỉ trong những màn chơi cấp thấp mới có thể thấy loại người 'lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy' này đi.
Lúc này Tiểu Thiên Sư đang thảo luận đối sách với Khúc Hàm Thanh, người có vẻ bình tĩnh nhất ở đây. Cao lầu thấy Tiểu Thiên Sư mạnh nhất bề ngoài lại tình nguyện thảo luận với một nữ nhân kiệm lời ít nói, chứ không đến tìm kiếm ý kiến của hắn, đáy mắt đã phủ kín vẻ khó chịu và u ám.
"Đã có một phục chế thể tồn tại, chứng tỏ mỗi người chúng ta đều có khả năng rất lớn là tồn tại một phục chế thể riêng, ý kiến của ta là chúng ta tìm cơ hội tìm đến phục chế thể trước, thăm dò thái độ của phục chế thể một chút."
Tiểu Thiên Sư sờ cằm đề nghị: "Các ngươi thấy thế nào?"
Bọn hắn vừa mới vào cửa hàng, ngoài người tiếp khách ở cổng ra thì không có manh mối nào khác, cũng không có tình tiết kịch bản nào khởi động ngay lập tức, điều này cho thấy phó bản lần này hẳn là một phó bản chú trọng việc tự do thăm dò, không giống các phó bản kịch bản bắt buộc rõ ràng rành mạch như vậy.
Chỉ có thể dựa vào chính bọn họ tìm tòi từng chút một.
Những người dự bị đều không nói gì, bọn họ đương nhiên tin tưởng người có kinh nghiệm. Khúc Hàm Thanh buông tay tỏ vẻ không có ý kiến, sát thủ gật đầu, Ngu Thập Thất cũng "ừ" một tiếng.
Tiểu Thiên Sư kỳ thực cũng không mấy tin tưởng vào sự thông minh của mình, nhưng đồng đội lần này trông còn không bằng hắn, hắn đành phải đảm nhận nhiệm vụ chỉ huy: "Vậy lát nữa chúng ta tìm cơ hội rời bàn, phục chế thể chắc chắn tồn tại bên trong cửa hàng thịt nướng này, bây giờ chúng ta chia nhóm trước đã—"
"Không thể mạo hiểm như vậy được." Cao lầu cắt ngang lời hắn, người đàn ông mặc âu phục chỉnh lại cà vạt, biểu lộ nghiêm túc lại có vẻ lo lắng, "Lỡ như vừa gặp mặt phục chế thể liền động thủ thì sao? Ta thì không sao cả, nhưng ở đây còn có ba người mới không có chút năng lực phản kháng nào, một khi phục chế thể động thủ, bọn họ chắc chắn phải chết không nghi ngờ."
"Vậy ngươi muốn thế nào? Ngồi ở đây ăn xong bữa thịt nướng rồi hẵng đi à?" Khúc Hàm Thanh dường như cũng rất không ưa hắn, nhếch khóe môi vốn đã lộ vẻ trào phúng, nhẹ nhàng liếc hắn một cái.
Bị cái nhìn này làm cho lửa giận vô danh lập tức bốc lên, cao lầu tự nhiên rất chán ghét loại ánh mắt phảng phất như đang nói "ta đã nhìn thấu ngươi".
"Ý của ta là, thay vì mạo hiểm như vậy, khiến người mới gặp nguy hiểm, không bằng chọn một phương pháp ổn thỏa hơn."
Ngu Thập Thất thầm chậc chậc hai tiếng trong lòng.
Hắn đã biết cao lầu muốn nói gì.
Cái sáo lộ này, lời lẽ này, thật là kinh điển mà.
Rõ ràng là bản thân có chút suy nghĩ không phải với người khác, lại cứ muốn lôi kéo ba người dự bị làm lý do đường hoàng cho mình, giống như phương án mình sắp đưa ra là chính nghĩa, là bất đắc dĩ vậy.
"Phương pháp gì?" Tiểu Thiên Sư hỏi.
Cao lầu vội ho một tiếng: "Đây không phải là có sẵn một người đã từng gặp phục chế thể rồi sao, không bằng cứ để hắn đi tìm phục chế thể đào thêm chút manh mối, thăm dò lập trường của phục chế thể..."
"Chúng ta cố gắng hết sức thu thập thông tin từ phục chế thể của hắn, như vậy là có thể bảo vệ an toàn cho ba người dự bị rồi."
"Như vậy không tốt đâu." Hắn còn chưa nói xong, Ngu Thập Thất đã yếu ớt mở miệng.
Ngu Hạnh có lẽ còn biết giả vờ, nhưng Ngu Thập Thất biết sinh mệnh của mình chỉ kéo dài trong thời gian ngắn ngủi của một phó bản, sao lại có kiên nhẫn chịu đựng chuyện thế này được nữa?
Hắn quay sang cao lầu với vẻ mặt vô tội: "Vậy ta sẽ không gặp nguy hiểm sao?"
"Nguy hiểm là tất nhiên, phó bản suy diễn nào mà an toàn chứ?" Cao lầu tỏ ra bình tĩnh, thậm chí là đương nhiên, "Vậy tại sao chúng ta không thể tối đa hóa lợi ích?"
"A, ý ngươi là, để ta làm pháo hôi dò đường cho ngươi là tối đa hóa lợi ích à." Ngu Thập Thất rất khó chịu cúi thấp đầu, "Còn đem thành quả nguy hiểm do một mình ta đi liên hệ phục chế thể gán thành 'chúng ta' đạt được, cứ như thể ngươi đã đóng góp gì trong đó vậy, sao ngươi lại có thể ăn ké như thế chứ."
Hắn căn bản không cho cao lầu cơ hội phản bác: "Đây cũng đâu phải phó bản hợp tác đoàn đội kiểu một người thắng thì tất cả mọi người cùng thắng, ngươi cứ đường hoàng yêu cầu ta đi làm chuyện vốn nên là của tất cả mọi người như vậy."
"Rủi ro vốn nên mọi người cùng chia sẻ lại đổ dồn lên một mình ta, a, đúng là 'tối đa hóa lợi ích' của ngươi nha."
"Sau đó ba người mới thậm chí sẽ càng cảm ơn ngươi đã suy nghĩ cho sự an toàn của họ, thậm chí còn oán hận ta vì đã từ chối. Ngươi nói thêm vài câu nữa, bọn họ sẽ cảm thấy sự hy sinh của ta là điều đương nhiên."
Ba người dự bị vốn đã hơi nóng nảy vì lời phản bác của hắn, lập tức chột dạ dời mắt đi chỗ khác.
Cao lầu: "..."
Bị mỉa mai một trận như vậy, lại còn bị phân tích hết mọi ý đồ ẩn giấu, sắc mặt người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề lập tức lúc xanh lúc đỏ.
Hắn đã quen với kiểu xã giao của người trưởng thành, nơi có những quy tắc ngầm, có sự áp bức của cấp trên đối với cấp dưới và sự tức giận mà không dám nói của cấp dưới, cho nên khi thấy tính cách có vẻ nhút nhát của "Không biết", liền thuận tay xếp đối phương vào loại có thể bắt nạt.
Không ngờ tới, đối phương lại không nể mặt, thẳng tay vả mặt hắn.
Hắn cãi lại: "Đó chỉ là suy nghĩ cá nhân của ngươi, ta không nghĩ như vậy, ta nói là giải pháp tối ưu không phải sao? Phục chế thể tiếp khách là điểm bất thường duy nhất chúng ta nhìn thấy bây giờ, đương nhiên phải tiếp xúc hắn trước."
"Vậy ngươi đi mà tiếp xúc đi." Ngu Thập Thất tỏ vẻ đáng thương nói, "Hắn cũng đâu phải chỉ có thể giao tiếp với ta, ngươi đi cũng vậy thôi mà, ai đề nghị thì người đó đi."
Cao lầu: "..." Hắn lập tức không còn muốn tìm manh mối từ trên người phục chế thể tiếp khách nữa.
Càng kỳ lạ hơn là, hắn rất khó hiểu tại sao Tiểu Thiên Sư cứ nghe như vậy mà không đồng ý với đề nghị của hắn, chẳng lẽ những gì hắn nói không có lợi cho cả Tiểu Thiên Sư hay sao?
"Ừm, rất có lý nha." Tiểu Thiên Sư cuối cùng cũng mở miệng dưới ánh mắt của hắn, thiếu niên một tay chống cằm, hào hứng nói, "Vậy thì cao lầu ngươi đi tâm sự với người tiếp khách kia đi, dù sao ngươi đi cũng an toàn hơn 'Không biết' đi, loại quỷ vật này cho dù có ác ý, phần lớn cũng là nhắm vào bản thể của mình thôi."
"Ngươi!" Cao lầu có chút tức giận.
Hắn đưa ra ý kiến tốt cho tất cả mọi người, lại bị tất cả mọi người đâm sau lưng.
Trong lúc mơ hồ, hắn còn như nghe thấy tiếng cười nhạo đầy trào phúng từ phía sát thủ truyền đến.
"Đầu tiên, ngươi nói sai rồi." Khúc Hàm Thanh lạnh mặt nói, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Phục chế thể tiếp khách tất nhiên không phải là điểm bất thường duy nhất chúng ta có thể nhìn thấy, có lẽ mắt ngươi mù rồi?"
Nàng dù cho vì yêu cầu của hệ thống không thể can thiệp quá sâu vào cuộc suy diễn này, cũng chỉ là giữ mình kín đáo hơn thôi, không có nghĩa là tính tình sẽ mềm mỏng đi mấy phần.
"Thứ nhất, ngươi không có nửa điểm suy nghĩ nào về những khách hàng mặt động vật trong toàn bộ tiệm thịt nướng này sao? Việc địa vị của động vật và con người bị đảo ngược trong tiệm thịt nướng này rõ ràng là một manh mối quan trọng của cuộc suy diễn lần này."
"Thứ hai, có nhìn thấy người lĩnh ban cao lớn kia không? Ngực đối phương đeo bảng tên, là người quản lý toàn bộ tiền sảnh, nó rõ ràng cũng là một điểm đột phá."
Khúc Hàm Thanh sắc bén không chút lưu tình lại có lý có lẽ, trình tự rõ ràng của nàng khiến cao lầu không nói được nửa lời phản bác: "Thứ ba, nếu như ngươi không mù, hẳn là có thể nhìn thấy người trên quầy thu ngân là ai, và người phục vụ cách ngươi hai bàn kia là ai."
"Nhiều manh mối như vậy, xin hỏi, làm thế nào ngươi lại nói ra được câu phục chế thể tiếp khách là điểm bất thường duy nhất vậy?"
Ánh mắt của mọi người có chút ngây ra, đầu óc quay cuồng theo từng câu nói của nàng.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy chính mình đang đứng sau quầy thu ngân, người đàn ông trông bình thường cũng tìm thấy gương mặt giống hệt mình trong số nhân viên phục vụ đang bưng bê đồ ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận