Trò Chơi Suy Diễn

Chương 152: Thi thể được chôn vùi dưới b...

Hai người bước lên trên thảm cỏ. Sau một trận mưa lớn, con đường đất trở nên mềm nhữn và lầy lội như một vũng bùn. Khi bước lên chân như muốn chìm hẳn xuống, gậy baton đâm sâu vào đất tạo ra các lỗ.



Bụi hoa gần với Dư Hạnh và Martha nhất là hoa hồng đen. Từng bụi hoa hồng màu đen đung đưa trong trận mưa lớn khiến người ta không thể không lo lắng rằng liệu trong một khắc nào đó những bông hoa mỹ lệ này sẽ bị gió thổi gãy rồi khiến những cánh hoa xinh đẹp kia sẽ bị bẩn do bùn đất bám vào.



Bên cạnh bụi hoa hồng đen là loài hoa hoàn toàn trái ngược với nó, hoa hồng trắng. Những bông hồng trắng tinh khiết đang nở rộ khiến sự tương phản giữa đen và trắng càng thêm nổi bật. Thật khó có thể tưởng tượng đây là kết quả của quá trình phát triển tự nhiên của chúng.



Vô cùng mỹ lệ, mỏng manh yếu ớt nhưng lại có sức sống ngoan cường mà con người không thể nào tưởng tượng được.



Lúc đầu khi đến đây, Martha chỉ tuỳ ý nhìn qua nên không cảm thấy gì. Nhưng giờ đây khi nhìn thấy chúng ở khoảng cách gần, trong ánh mắt của cô ấy tràn đầy sự kinh ngạc. Cô ấy không kìm chế mong muốn được chạm vào cánh hoa hồng trắng: "Oa... Oa...Thật là xinh đẹp!"



Dư Hạnh: "Oa... Xác của bà Brown có lẽ đang nằm dưới những bông hoa này." Martha: "..." Tôi có chứng cứ vô cùng xác thực là anh đang cố ý nói câu đó.



Ẩn sâu trong người này chắc chắn là một ác mail



Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ của Martha, Dư Hạnh điều chỉnh góc độ của chiếc ô rồi khẽ cười: "Em cảm thấy mấy bông hoa này rất mỹ lệ đúng không?"



"Đương nhiên. Chúng thật đẹp. Chờ khi tôi về nhà, tôi sẽ trồng chúng! Gu thẩm mỹ của gia đình Brown khá là tốt. Anh xem xem phía đó còn có hoa bách hợp đen, nhìn rất sang trọng." Martha chỉ vào một bụi hoa bách hợp ở phía xa, sự yêu thích tràn đầy trong ánh mắt của cô ấy "Nhưng khi trồng hoa thì tôi sẽ trồng thêm các loại hoa có màu sắc khác nhau. Nếu cứ chỉ trồng những loại hoa như thế thì quá trang nghiêm rồi. Còn có chút... Nói như thế nào nhỉ... Hình như có một chút bi thương."



Trong khu vườn nhỏ này bị thiếu đi rất nhiều màu sắc.



Ba loại hoa chiếm hết chất dinh dưỡng nên khi nhìn xung quanh thì chỉ thấy ngoài màu xanh của cây cỏ thì chỉ có màu đen và màu trắng. Dư Hạnh nhìn xung quanh thì thấy khắp nơi là một mảng màu đen và trắng. Vào tối hôm qua Dư Hạnh còn tưởng rằng do trời tối nên mình mới thấy hoa viên như đang chìm vào một màu đen kịt. Hoá ra nó vốn dĩ đã có màu như vậy. "Khi nhìn khu vườn này em lại cảm nhận được sự trang nghiêm và bi thương thì chắc hẳn khả năng đồng cảm của em rất mạnh." Dư Hạnh thu hồi ánh mắt, nhìn xuống bụi hoa hồng trắng, vẻ mặt không rõ ràng "Em có biết tên của loại hoa này không?" Martha thắc mắc: "Tên của chúng là hoa hồng trắng." "Không phải, nó có tên riêng của mình. Người ta gọi nó là Rosemary."



Ánh mắt của Dư Hạnh xuyên qua hoa và lá, xuyên qua đám cỏ dại rậm rạp rồi nhìn chăm chú vào một đoạn xương ngón tay bị lộ ra bởi trận mưa lớn.



Xương ngón tay nằm chìm trong đất chỉ lộ ra một phần nhỏ.



"Ngôn ngữ của hoa Rosemary là nỗi nhung nhớ dành tặng cho người đã khuất."



Tim Martha đột nhiên đập mạnh.



Tiếp đó cô ấy nghe thấy giọng điệu chậm rãi của Dư Hạnh từ bân cạnh truyền đến, không mang bất kỳ cảm xúc nào: "Ngôn ngữ của hoa hồng đen là tình yêu tuyệt vọng. Còn ngôn ngữ của hoa bách hợp đen là tình yêu nguyền rủa."



"Chôn cất một người trong một khu vườn như thế này mặc dù nhìn thì rất đẹp nhưng mà... Dù gì nghĩ đi nghĩ lại thì cũng cảm thấy không rét mà run. Em có nghĩ như thế không?" Trong giọng điệu của Dư Hạnh không có một chút sợ hãi nào nhưng chính dáng vẻ lạnh lùng ấy của hắn đã khiến Martha rùng mình. Dư Hạnh tiếp tục nói: "Vốn dĩ những rễ cây luôn thâm nhập sâu vào trong lòng đất nên khi xác được chôn cất thì rễ của loài hoa đó sẽ đâm thẳng vào xác chết rồi hút lấy chất dinh dưỡng. Dần dần, xác chết sẽ bị hoa nuốt chứng. Cuối cùng cái xác càng thối rữa thì bụi hoa lại càng nở rộ rực rỡ..."



Martha cảm thấy rất sợ hãi. Cô ấy chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó là cảm thấy rợn cả người.



Vì sao mình không chỉ bị mấy con quỷ dọa mà cong bị dọa bởi đồng đội ác quỷ đang đứng bên cạnh mình! Thế nhưng mình cũng không dám cãi nhau với tên ác quỷ này. Dù sao thì đồ ma quỷ này nhìn thật đẹp trai.



Trong lòng rên rỉ hồi lâu. Cuối cùng cô ấy chỉ có thể nói: “Có |ẽ...Có lẽ là như vậy!”



Cảm nhận được áp lực đang tỏa ra từ trên người bên cạnh cao hơn Martha tận hơn ba mươi centimet, cô ấy chỉ có thể cúi đầu tránh né.



Khi Martha cúi đầu, cô ấy cũng nhìn thấy những ngón tay xương xẩu đang dần dần lộ rõ hơn dưới cơn mưa. ..Ôi mẹ ơi! Không lẽ thật sự có một cái xác được chôn dưới đám hoa này sao?



Roy, miệng của anh đã được người ta khai quang cho à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận