Trò Chơi Suy Diễn

Chương 516: Hậu kết - Chủ tiệm hoa (2)

“Ông không thể kiểm soát tôi nữa đúng không? Chắc chắn tôi đã nằm ngoài dự đoán của ông rồi."



“Nếu tôi chết, tôi sẽ gửi cho ông một tin nhắn, dù là chửi bới hay nguyền rủa, ông sẽ phòng bị cho tương lai, ông biết tôi yêu ông, ông biết cách kiểm soát toàn bộ tâm lý của tôi, ông chắc chắn biết tôi sẽ làm thế.” Ánh mắt Hàn Tâm Di lóe sáng, lời nói loạn nhịp, bệnh hoạn và mơ mộng, nhưng cũng đầy hưng phấn.



“Nhưng tôi đã gặp một người giống ông nhưng cũng khác ông hoàn toàn, tôi đã thay đổi. Tôi muốn ông thất bại, tôi muốn ông không thể nhận được bất kỳ phản hồi nào từ tôi nữa!”



“Rầm” một tiếng, Hàn Tâm Di ném điện thoại xuống đất, dẫm mạnh lên, trong mắt hiện rõ sự tiếc nuối về cuộc sống sắp kết thúc và một niềm vui bị kìm nén suốt nhiều năm.



Đối với Hàn Ngạn, chỉ một chút phản kháng nhỏ nhưng có hiệu quả cũng đủ khiến cô ta vui vẻ.



Sau khi xả giận, Hàn Tâm Di cực kỳ cảm thấy mệt mỏi. Cả về tỉnh thần lẫn thể xác, tất cả ập đến cùng lúc.



Cô ta ngước lên, thấy một tiệm hoa đang sáng đèn. Vào đó tránh mưa thôi. Cũng từ việc tránh mưa mà cô ta đã hoàn toàn bị Ngụy Hạnh kéo vào cái bây của tên sát thủ cắt cổ này, lúc này, cảm xúc của cô ta về chuyện tránh mưa thật phức tạp. Vừa là khởi đầu, cũng là kết thúc.



Bước đến gần tiệm hoa, Hàn Tâm Di nhìn qua cửa kính thấy ánh sáng ấm áp bên trong, sau đó cúi đầu, phát hiện trước cửa tiệm có một bó hoa huệ tây không được che chắn.



Những chiếc lá trắng tụ lại với nhau, hoa nở rộ, cao quý và mềm mại, nhưng lại run rấy trong cơn mưa bị gió cuốn đi, nhìn mà thương xót vô cùng.



Cô ta đứng lặng yên nhìn bông hoa trong vài giây, cho đến khi cánh cửa kính phát ra tiếng động nhỏ, hơi ấm từ khe cửa mở ùa ra, khiến Hàn Tâm Di bừng tỉnh chút ít.



Một giọng nói mang theo tiếng cười vang lên trước mặt cô ta: "Em gái đứng một mình trong mưa làm gì thế? Thất tình à?"



Giọng nói có chút đùa cợt, nhưng không khiến cô ta khó chịu, ngược lại còn mang đến cảm giác thư thái và gần gũi. Tâm Di ngước mắt lên, đầu tiên cô ta thấy một chiếc quần jeans tối màu, sau đó là một chiếc áo len cổ lọ màu nâu nhạt, rồi đến một khuôn mặt rạng rỡ và mái tóc đen dài buộc gọn sau đầu, buông xuống một bên vai.



Đây là một người đàn ông không rõ tuổi tác, nói là hai mươi cũng được, ba mươi cũng không có gì sai, rõ ràng là một khuôn mặt mang vẻ lạnh lùng hời hợt, nhưng lại mang theo nụ cười dịu dàng êm dịu, toàn thân tỏa ra một loại khí chất cực kỳ đặc biệt. Tâm Di nhìn người đàn ông lười biếng tựa vào cánh cửa, nhất thời cô ta đã nghĩ rằng đầy là một "nghệ sĩ" hoặc "nhà thiết kế" nào đó.



Trong ấn tượng vốn có của cô ta, dường như chỉ có hai nghề này mới có những người đàn ông để tóc dài. Nhưng ngay sau đó, cô ta nhận ra người trước mặt mình không phải nghệ sĩ, cũng không phải nhà thiết kế, mà là chủ tiệm hoa. Vì người đàn ông đó thấy cô ta không nói gì, hơi nghiêng người, để lộ bản tính của một thương nhân: "Muốn vào trong ngồi một chút không? Hoặc em mua một bó hoa, anh tặng kèm cho em một chiếc ô, sao nào?"



".,. Được thôi."



Tâm Di đáp một tiếng, thuận theo bước vào trong.



Cánh cửa kính khép lại, nhiệt độ ấm áp bao trùm lấy cô ta, Hàn Tâm Di nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra tiệm hoa này tuy nhỏ nhưng những bông hoa được chăm sóc rất tốt, không loài nào là không đẹp đế cả.



"Áo em ướt hết rồi, tiếc là em là con gái, anh không có đồ để em thay." Chủ tiệm hoa nhiệt tình hỏi han, dẫn cô ta đến trước máy điều hòa đứng đang hoạt động: "Em đứng đầy hong người một chút đi, sẽ thấy ấm hơn nhiều đấy." "Cảm ơn." Lúc này, Tâm Di chỉ muốn thả lỏng bản thân, đón chờ cái chết.



Cô ta muốn chết trong niềm vui, ngồi trong một nơi ấm áp rồi chết đi, vẫn tốt hơn là chết ngoài trời, toàn thân ướt sũng nước bẩn. Vì vậy, tâm trạng lúc này của Hàn Tâm Di khá tốt, cô ta nhìn chủ tiệm hoa ngồi trên một giàn hoa, anh ta vẫn đang mỉm cười với cô ta, dường như quyết tâm phải bán được một bó hoa, cô ta không khỏi chủ động mở lời: "Tôi có thể xem hoa của anh không?”



"Tất nhiên, khách hàng là thượng đế, em cứ thoải mái mà xem." Chủ tiệm hoa giơ nhẹ tay, như muốn nói rằng, mọi thứ ở đây, em cứ thoải mái chọn lựa.



Hoa trong tiệm rất phong phú, có những loài phổ biến như cẩm chướng, hoa baby, hồng đỏ, cũng có những loài không thường thấy như hồng vàng, hồng trắng, diên vĩ xanh v.v.



Tâm Di đi dạo một vòng, nhìn thấy trên giá hoa mà chủ tiệm đang ngồi chỉ có duy nhất một bông hồng đen.



Có lẽ vì hiếm có, điều này đã khơi gợi sự hứng thú của Tâm Di, cô ta muốn chạm vào nó, nhưng chủ tiệm hoa nhẹ nhàng chặn lại.



Anh ta cười nói: "Bông này thì không được."



Tâm Di ngạc nhiên: "Có ý nghĩa gì đặc biệt à?" Chủ tiệm hoa khẽ chạm vào cánh hoa hồng đen, giọng nhẹ nhàng: "Em là ác quỷ, thuộc về anh."



Tâm Di không nghe rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận