Trò Chơi Suy Diễn

Chương 327: Sự hoang đường ban đầu (1)

Nghi ngờ và ghen tị, quả thực là một cặp trời sinh, luôn là những đặc điểm dễ dàng lợi dụng nhất của con người.



Vì vậy, dù bà cốt và quỷ nước có ý định hại hắn, hắn cũng sẽ không nương tay với hai kẻ đó. Một kẻ thì dụ dỗ dân làng cắt thịt cung phụng, một kẻ thì trực tiếp ăn thịt người sống, đầu là những tội ác không thể tha thứ.



Dư Hạnh rất sẵn lòng hủy hoại tinh thần hai kẻ xấu xa này trước khi giết, trước khi họ ra tay với hắn, hắn sẽ khiến hai kẻ đó gặp chút rắc rối.



Hắn phớt lờ những gợn sóng trên mặt hồ, như thể không thấy gì, tiếp tục đi về phía thượng nguồn.



Nước sông bên cạnh càng ngày càng trong suốt, dường như chỉ cần rời khỏi phần cuối của hồ, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.



Sau khi đi thêm một trăm mét nữa, Dư Hạnh nhìn thấy bóng dáng bà cốt đang đứng quay lưng về phía hắn.



Bà cốt đang ngồi xổm bên bờ sông, dùng vạt áo ướt để lau xung quanh vết thương. Tiếng bước chân của Dư Hạnh lẫn trong tiếng nước chảy, không dễ nghe thấy, nhưng khi hắn đến gần hơn, bà cốt đã quay lại.



“Cậu về rồi à?” Bà cốt nhìn vào chiếc hộp y tế trong tay Dư Hạnh: “Cảm ơn cậu, không bị lạc đường chứ?” Lúc này, trên trán Dư Hạnh đã toát chút mồ hôi, hơi thở cũng không ổn định, trông như hắn đã chạy một quãng đường dài trước khi đến đây. Người không biết còn tưởng hắn rất lo lắng cho bà cốt đang bị thương: “Trong rừng núi hơi khó xác định phương hướng, tôi đi lòng vòng một lúc nên đến muộn.”



Nói xong, hắn nhanh chóng chạy đến bên bà cốt, cúi đầu nhìn vết thương trên chân đối phương.



Tốc độ chảy máu đã giảm rõ rệt, bây giờ, dưới sự bao bọc của nước sông lạnh giá, máu đã gần như đông lại ở đầu vết thương, không còn chảy xuống nữa.



Cách xử lý của bà cốt rất chuyên nghiệp, không cần Dư Hạnh làm gì thêm, mà hắn cũng chưa từng sử dụng hộp y tế bao giờ, ngày trước, khi còn bé bị thương đều có bác sĩ trong nhà xử lý giúp hắn. Hắn nhớ lại sự thành thạo của bà cốt khi xử lý vết thương, thế là mở hộp y tế ra và đưa cho cô ta: “Tôi không biết dùng cái này, cô tự làm đi."



Bà cốt cười, nhận lấy hộp y tế rồi lấy ra các loại thuốc cần thiết và bắt đầu tự băng bó cho mình. Dư Hạnh đứng quan sát từ đầu đến cuối, cảm thấy tay nghề của bà cốt có thể là nhờ luyện tập mà thành, dù sao thì trong làng có nhiều người cắt thịt dâng lễ, cũng không thấy có bác sĩ. Mặc dù không biết bà cốt đã sử dụng phương pháp gì để giữ cho một đám xương cốt vẫn ở trạng thái “còn sống”, nhưng hắn đoán nếu có ai sắp chết, vì để duy trì ảo tưởng tin vào các vị thần thì sẽ không chết, chắc chắn bà cốt sẽ giúp họ chữa trị.



“Lát nữa có thể cõng tôi về không?” Khi việc băng bó gần xong, đúng là bà cốt không làm Dư Hạnh thất vọng.



Dư Hạnh cười, hơi lúng túng: “Tất nhiên là được rồi, mọi người trong làng đầu tôn trọng cô, tôi là người mới, đương nhiên sẽ nghe lời.” “Không, tôi không hy vọng cậu giúp tôi chỉ vì lý do đó... Tôi chỉ cảm thấy nhìn cậu rất hợp mắt nên mới giữ cậu lại. Tôi càng mong cậu có thể đối xử với tôi như bạn bè.” Bà cốt nhíu mày: “Bây giờ tôi không lấy tư cách là bà cốt ra lệnh cho cậu làm gì, tôi chỉ đang xin cậu giúp đỡ.”



Khi bà cốt được mọi người ngưỡng mộ, lại dùng giọng điệu bình đẳng như vậy để nói chuyện với hắn, Dư Hạnh lập tức thể hiện sự bất ngờ khi được đối xử đặc biệt. “Không thành vấn đề.”



Một lúc sau.



Hắn ngồi xổm xuống cõng bà cốt lên, đột ngột cảm thấy trọng lượng không nhẹ xuất hiện trên lưng, hơi thở lạ lẫm đầu đặn lướt qua sau tai. “Vất vả cho cậu rồi.” Bà cốt cũng không lập tức thể hiện sự thân mật, chỉ là giảm bớt phần nào sự áp đảo so với lúc đầu.



Khi hai người về đến làng, Dư Hạnh nhận thấy trời lại sắp tối, dường như mỗi ngày trôi qua nhanh gấp ba lần, khiến thời gian hoạt động ban ngày của hắn bị rút ngắn đáng kể. Tuy nhiên, cũng có thể thời gian ban đêm đã bị rút ngắn, hắn không biết chính xác, vì mấy hôm trước chỉ ngủ được vài giờ, chỉ biết rằng đó là một con số khiến hắn thường xuyên cảm thấy mật rã rời. Tối hôm đó, Dư Hạnh vẫn ngủ ở nhà bà Lý. Hôm nay bà Lý không làm chuyện gì kỳ lạ nên hắn ngủ rất yên ổn.



Tâm trạng của hắn ngày càng ổn định, vì mọi việc ở đây đã bắt đầu lộ diện, tất cả những gì hắn muốn điều tra nhưng không tìm được, đến khi bà cốt và quỷ nước bắt đầu ra tay với hắn, hắn sẽ có cơ hội tìm hiểu rỡ.



Hắn chỉ lo rằng mình không có đường tắt nào để thúc đẩy sự kiện này, nhưng giờ đây đã có cách, hắn chỉ cần chờ đợi thời cơ. Đáng lưu ý là, qua một ngày vặn óc suy nghĩ, hắn nghỉ ngờ bây giờ mình đang ở trong lĩnh vực của một quỷ vật nào đó, và ký ức của hắn có thể đã bị con quỷ mạnh mẽ này che khuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận