Trò Chơi Suy Diễn

Chương 555: Tang Lễ (1) - Người giấy (3)

Bên cạnh một số người giấy còn đặt cả quan tài, nhưng Dư Hạnh không vào trong xem xét, hắn chỉ tiếp tục đi dọc theo con hẻm nhỏ về phía trước. Khi đến gần cuối hẻm, tiếng khóc ai oán dần trở nên rõ ràng hơn, hắn vừa chú ý đến các cửa tiệm xung quanh, vừa lắng nghe những lời thốt ra từ tiếng khóc.



“Hu hu hưu...”



“Ông chết thảm quá... Ha ha ha ha...”



“Ông chủ Lưu, chúng tôi rất hoan nghênh ông...” “Cuối cùng ông cũng xuống rồi, tôi và con trai tôi đã đợi ông từ lâu!”



“Hu hu hưu...”



Những than khóc thương tiếc nghe thật chân thành và đầy cảm xúc, không hề quá lời khi dùng hai chữ "nghẹn ngào" để miêu tả. Nhưng nếu chú ý kỹ lời nói, cảm giác như những người khóc tang đang mong chờ từ lâu, thậm chí có vẻ hài lòng trước nỗi đau của người khác.



Dư Hạnh nghe một lúc, không kìm được muốn trêu chọc: “Ô, hình như mọi người khá vui vẻ nhỉ?”



“Ôi ôi, ông Lưu—”



Ngay khi hắn vừa cất tiếng, tiếng khóc bỗng ngừng lại, tiếng kèn tây cũng đột ngột dừng lại, như thể đã nghe thấy âm thanh của hắn, tất cả bồng im lặng.



Dư Hạnh hơi ngạc nhiên. Làm sao vậy? Cách xa như vậy, hắn chỉ nói nhẹ nhàng một câu mà lại có thể bị nghe thấy sao?



Hắn không kiềm lòng tập trung sự chú ý, cần thận lắng nghe âm thanh ở cuối con hẻm. Một chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần, gấp gáp và vội vã. Dư Hạnh cảm nhận được một cảm giác ác ý cực lớn ập tới, hắn lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng trốn sau một vòng hoa. Tiếng bước chân ngày càng gần, và Dư Hạnh vẫn đứng im tại chỗ, hắn tự tin với khả năng của mình thì không thể bị phát hiện. Nhưng bất ngờ, một giọng nói đầy sự bất lực và cấp bách vang lên bên tai: “Tên này, sao anh không biết trốn đi, nhanh vào đây!”



Sau đó, một cánh tay mảnh mai từ phía sau vòng hoa thò ra, nắm lấy cánh tay Dư Hạnh và kéo hắn vào bên trong một tiệm quan tài gần đó. Tóc dài mầm mại chạm vào cổ Dư Hạnh. Khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn không giấu được vẻ xinh đẹp. Đây là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặc chiếc áo dài trắng giống như hắn, trông như đang đi dự tang lễ. Thậm chí cô ấy còn trang điểm nhẹ nhàng, nhưng lớp trang điểm đã phai, khiến gương mặt trông không được sạch sẽ. Nhìn phong cách, cô ấy giống như một người bình thường trong thế giới thực.



Cô ấy nhanh chóng kéo Dư Hạnh ngồi xuống sau quầy, đặt ngón tay lên miệng ra hiệu “xuyt” một tiếng: “Đừng lên tiếng, đừng lú đầu ra, nó sắp đến rồi.”



“Là ai?” Dư Hạnh phối hợp ẩn nấp kỹ càng, khi nhìn vào trong cửa hàng lần nữa, hắn cảm thấy hơi bất ngờ.



Trong cửa hàng quan tài không chỉ có hắn và cô gái nọ, mà còn nhiều người khác mặt mày trắng nhợt đang ẩn nấp sau vài chiếc quan tài. Họ đầu mặc áo dài trắng giống nhau, trong số đó có người lớn tuổi, có người trông như mười mấy tuổi, có người nằm sấp, có người quỳ một chân, họ đầu cố gắng giấu mình thật kỹ, thảo nào hắn nhìn từ bên ngoài cửa hàng mà chẳng thấy ai.



Một người đàn ông trung niên có dáng người nhỏ gầy trong nhóm nhấn mạnh: “Là người giấy, người giấy sắp đến! Cậu đừng nói chuyện nữa!”



Những người khác đầu gật đầu, như thể sợ rằng bất kỳ tiếng động nào phát ra từ Dư Hạnh cũng có thể khiến tất cả phải đi đời nhà ma.



Dư Hạnh nhận ra tình hình, quyết định không hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân dừng lại trước cửa tiệm quan tài, một loạt suy nghĩ quần quanh trong đầu. Trong những người này, không có ai là suy diễn giả tham gia vào livestream suy diễn, càng không có khả năng hắn không gặp đồng đội của mình ngay khi vừa mới vào mà lại gặp những người thuộc đội khác trước. Vậy... Những người này đầu là NPC do suy diễn tự động tạo ra? Giống như Chu Khánh Hải ở trấn trên bị Carlos bắt trói rồi dẫn đến làng Quan Tài trong khi mặt mũi vẫn còn ngơ ngác?



Có vẻ như đúng là như vậy. Khi hắn đang cho ra một kết luận, một âm thanh rất khó nghe vang lên từ bên ngoài. "Ai ở đó?" Giọng nói sắc nhọn không rõ nam nữ, mang theo sự phấn khích và lạnh lo, "Tôi nghe thấy có người đang nói chuyện, ai đang ở đây vậy?"



Lúc này, sắc mặt cô gái kéo hắn vào tiệm quan tài đang nhăn nhúm lại, cô ấy co rúm thân mình lại thành một quả bóng, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán.



Nhìn vào phản ứng của cô gái này, Dư Hạnh đoán người đang nói chuyện bên ngoài chính là những người giấy mà mọi người trong cửa hàng đã đề cập đến.



Tiếng bước chân lượn lờ xung quanh, có vẻ như không có ý định rời đi ngay lập tức.



Nói ra thì, người giấy biết nói và đi lại thì sẽ trông như thế nào nhỉ?



Nhân lúc cô gái không để ý, Dư Hạnh lén lút đưa ánh mắt ra ngoài cửa hàng.



— Hắn thấy một cái đầu giấy trắng bệch.



Thực sự là một người giấy, nhưng là một người giấy có kích thước cơ thể như người thật. Lúc này người giấy đang quay lưng về phía hắn, bộ quần áo màu sắc rực rỡ đã cũ nát, nhưng trông còn tươi sáng hơn cả những người thật mặc áo dài trắng ở đây.



Nó di chuyển một cách cứng nhắc, mỗi lần động đậy đều như sắp bị vỡ vụn thành từng mảnh, hình dáng giống người nhưng không tự nhiên, cho thấy tay nghề chế tác kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận