Trò Chơi Suy Diễn

Chương 25: Ngươi căn bản không hiểu anh ta!

Chương 25: Ngươi căn bản không hiểu anh ta!
"Đông đông đông."
Là ai... đang gõ cửa...
"Triệu Nhất Tửu, ngươi chuẩn bị một chút, hôm nay liền có thể đi ra."
Cái gì?
Là đang gọi ta sao... Ra ngoài, đi nơi nào?
Trong một vùng tăm tối, Triệu Nhất Tửu co rúm ở một góc hẻo lánh nhất, ánh mắt của hắn sớm đã thích ứng với loại ánh sáng này, mỗi một hình dáng bên trong phòng tối đều xem rõ ràng.
Cho dù là lúc nghỉ ngơi, hắn cũng chưa từng buông con dao găm trong tay, bởi vì có lẽ khoảnh khắc sau, từ những cửa nhỏ hình vuông xung quanh phòng tối sẽ bò ra một vài thứ khó nói thành lời.
[ Đúng vậy, ngươi trời sinh chính là nhân vật chính, sau khi trải qua đủ loại đau khổ, ngày nhận được tự do này, mới là lúc câu chuyện thật sự bắt đầu. ] Lời bộc bạch thì thầm bên tai Triệu Nhất Tửu.
Hắn đã quen rồi, quen với việc nó không ngừng truyền cho hắn các khái niệm như kịch bản, nhân vật, khó khăn trắc trở và báo thù.
Hắn đã ở trong bóng tối bao lâu rồi nhỉ? Thực tế hắn cũng không nhớ rõ, rốt cuộc là mới có ký ức từ 20 phút trước, hay là đã sinh tồn trong phòng tối nhiều năm.
Ngược lại hắn giống như chỉ là... một nhân vật chính cầm kịch bản trùng sinh, trở về từ tương lai xa xôi.
Cho nên hiện tại là lúc hắn còn bé sao?
Triệu Nhất Tửu có chút mờ mịt nghĩ, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng những đoạn ký ức đã yên lặng nơi sâu nhất lại lần nữa bị phóng đại ra trước mắt, điều này khiến đầu óc hắn sinh ra vô số hỗn độn, nhất thời không nghĩ rõ được gì cả.
Hắn chỉ có thể làm theo lời nhắc nhở của lời bộc bạch, bị động chờ đợi kịch bản phát triển.
Mà bây giờ, có người đang gõ cửa phòng tối, nói muốn thả hắn ra ngoài.
Ca ca hắn sắp tới dẫn hắn đi.
Một tiếng cọt kẹt, cửa ngầm phòng tối bị mở ra từ bên ngoài, một tia sáng đã lâu đột nhiên xuất hiện trong võng mạc của Triệu Nhất Tửu.
"Triệu Nhất Tửu, ra đi." Ngoài cửa là một người lạ lạnh như băng, chỉ là giọng người kia rất quen tai, lúc hắn ở trong phòng tối, mỗi khi có nội dung mới cần kiểm tra, giọng người này sẽ truyền tới từ trong loa.
Hắn nhớ mang máng, lúc trước khi nhận được tự do, hắn bị Triệu Mưu dắt ra ngoài, trên đường không nói một lời.
Đến "nhà" —— căn nhà mới Triệu Mưu tự mua, hắn mới ôm lấy eo Triệu Mưu, tựa đầu lên bờ vai Triệu Mưu, thật ra cũng không khóc, thậm chí không có bao nhiêu cảm xúc, hắn chỉ biết mình cần phải làm như vậy.
Thân là đệ đệ, ca ca chính là người duy nhất hắn có thể tỏ ra yếu đuối.
Nhưng cũng chỉ yếu thế như vậy một lần, bình thường hắn toàn khiến Triệu Mưu cảm thấy hận không thể lão mụ không sinh ra người đệ đệ này.
Hiện tại Triệu Nhất Tửu có chút hoảng hốt, hắn đứng dậy, thuần thục nắm dao găm trong tay, từng bước một đi về phía ánh sáng.
Thật ra hắn cũng không cách xa ánh sáng bao lâu, luôn có một ảo giác... Hắn dường như chỉ vừa mất đi ánh sáng mười mấy phút mà thôi.
Mang theo chút cảm giác kỳ quái này, hắn bước ra khỏi cửa phòng tối.
Triệu Mưu đứng ngay sau người lạ kia, lão ca trẻ ra không ít, trông như vừa mới trưởng thành, khuôn mặt hơi non nớt, trên sống mũi lại đeo một cặp kính gọng vàng nhã nhặn, tỏ ra rất thành thục.
Thân thể trẻ tuổi so với hắn thì trông yếu hơn một chút, nhưng cũng rắn rỏi.
"A Tửu, chúng ta về nhà." Giọng Triệu Mưu rất lạnh lùng, nhưng rất rõ ràng, sự lạnh lùng này không nhắm vào hắn, mà là vào những người Triệu gia bên cạnh.
Triệu Nhất Tửu vừa định bước đi.
[ Đây là một bước ngoặt lớn, ngươi thật sự hài lòng với kịch bản trước kia sao? ] Lời bộc bạch xuất hiện.
[ Trước kia ngươi cứ dễ dàng buông tha những người Triệu gia này như vậy, trong khoảng thời gian sau đó, ngươi bị người khác coi là quái thai, dị loại, ca ca của ngươi vẫn liều mạng làm việc cho Triệu gia, đây chính là vận mệnh của bàng chi. ] Triệu Nhất Tửu chớp mắt mấy cái, ánh mắt nhìn thẳng vào Triệu Mưu, nhưng dư quang không tránh khỏi quét qua những người bên cạnh.
Trong ánh mắt những người đó có tiếc nuối, có hiếu kỳ, cũng có một tia mới lạ như đang nhìn động vật quý hiếm.
Bọn họ tiếc nuối là thiếu một đối tượng thí nghiệm, hiếu kỳ chính là đối tượng thí nghiệm này sau khi được thả ra sẽ có phản ứng thú vị gì.
Sự mới lạ kia là vì họ không hề coi hắn là đồng loại.
[ Nếu có cơ hội sửa kịch bản thì sao? Ngươi đã sống lại một lần, chẳng lẽ còn phải nhẫn nhục chịu đựng như trước sao? Lần sống đầu tiên, ngươi ở trong trạng thái hỗn độn tranh đoạt tư duy với lệ quỷ, không cảm nhận được cảm xúc, nên mới không phẫn nộ. Nhưng khi ngươi dần dần tìm lại cảm xúc của con người, ngươi có từng hối hận không? Ngươi thật sự không muốn lập tức nói cho ca ca của ngươi, cảm ơn hắn đã làm nhiều như vậy vì ngươi sao? Ngươi thật sự không muốn để những kẻ đã nghiền ép ngươi và ca ca ngươi phải trả giá đắt sao? ] Lời bộc bạch thì thầm như ác ma nói nhỏ, không ngừng xúi giục hắn đưa ra lựa chọn.
Triệu Mưu tiến lên một bước vỗ vỗ đầu hắn —— lúc này hắn vẫn chưa cao bằng Triệu Mưu.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, về nhà." Lúc Triệu Mưu nói chuyện riêng với hắn, giọng nói cực kỳ ôn nhu, trong mắt tràn đầy đau lòng, hắn thật sự đã làm tất cả những gì một người ca ca có thể làm, đồng thời chưa từng yêu cầu bất kỳ hồi báo nào.
Theo diễn biến kịch bản, không lâu sau đó, Triệu Mưu sẽ bị thương ở chân trong một lần diễn tập vì bảo vệ một hậu bối trẻ tuổi của Triệu gia bản gia.
Hồ Ly Thủ Trượng của hắn chính là dung hợp ra từ nhân cách mặt nạ trong khoảng thời gian chân bị thương đó.
Mặc dù sau này chân khỏi hẳn, nhưng chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Triệu Mưu... Khiến cho chiếc mặt nạ giả tạo khi Triệu Mưu đối mặt với người khác ngày càng dày thêm, trên mặt hiện lên nụ cười giống như con tiểu hồ ly trên Hồ Ly Thủ Trượng.
Triệu Nhất Tửu còn nhớ rõ khoảng thời gian đó Triệu Mưu thật sự không vui, mà bản gia vì cảm tạ Triệu Mưu đã bảo vệ tên tiểu bối kia, đã cho Triệu Mưu quyền lợi lớn hơn, dù cho tên tiểu bối đó thật ra còn lớn hơn Triệu Mưu lúc ấy vài tuổi.
[ Dao găm vẫn còn trong tay ngươi, nghĩ xong chưa? Nhân vật chính, kịch bản lần này, có thể diễn ra theo cách ngươi muốn. ] Lời bộc bạch nói rất khiến người ta động lòng.
Triệu Nhất Tửu nghiêng đầu nhìn dao găm của mình, mà động tác này của hắn khiến những người vẫn luôn quan sát hắn trở nên cảnh giác.
Mặc dù không ai coi hắn là người, nhưng ai cũng sợ hắn là thật, Triệu gia vốn không giỏi chiến đấu vũ lực, nên mới bồi dưỡng hắn như một món binh khí, chỉ đến khi Triệu Mưu chứng minh mình có thể cống hiến nhiều hơn cho Triệu gia, mới đổi được Triệu Nhất Tửu ra.
[ Ngươi có thể giết một người, cũng có thể giết tất cả mọi người, nếu ngươi sợ Triệu Mưu gặp phiền phức, dạy cho những người này một bài học cũng tốt, để bọn hắn biết, ngươi không phải là người bọn họ có thể khinh dễ, sau này bọn họ sẽ không đến làm phiền ngươi nữa. ] Triệu Nhất Tửu đưa tay.
Hắn nói: "Thứ này trả lại cho các ngươi."
Trên người hắn chỉ có một cái áo ba lỗ và quần đùi, ngoài ra con dao găm là "tài sản" duy nhất của hắn, nhưng bất kể là quần áo hay dao găm, đều là được cấp cho sau khi hắn vào phòng tối.
Quần áo thì hắn không trả nổi, mà nghĩ dù có trả thì người khác cũng không muốn, nhưng con dao găm này có thể tổn thương quỷ vật, là tài nguyên Triệu gia đổi lấy từ chỗ Hứa gia.
Nếu đã muốn đi, vậy thì không để lại cái cớ gì.
Rất nhanh liền có người nhận lấy dao găm mang đi.
Nhìn bộ dáng của những người kia, không ít người trong đó đều kinh ngạc vì hắn lại vẫn có thể nói chuyện bình thường.
Bởi vì ở trong phòng tối, Triệu Nhất Tửu vẫn luôn trầm mặc.
Thật ra hắn chỉ cảm thấy không cần thiết phải nói gì với những người này mà thôi.
Triệu Nhất Tửu đi theo sau lưng Triệu Mưu, giống như kịch bản trước kia, chẳng làm gì cả, trực tiếp về nhà.
[ Ngươi vậy mà từ bỏ cơ hội lần này, Triệu Nhất Tửu, ngươi không thấy lãng phí sao? Nếu như ngươi uy hiếp bọn hắn, lần tiếp theo ca ca của ngươi có khả năng sẽ không nhận nhiệm vụ kia, cũng sẽ không bị thương ở chân, uể oải lâu như vậy. ] Lời bộc bạch dường như thật sự không thể hiểu nổi, nó cũng không vội vã, chỉ là nghi hoặc.
Triệu Nhất Tửu chui vào xe Triệu Mưu, ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Xe nhanh chóng rời khỏi nhà để xe, nhanh chóng rời khỏi trang viên biệt lập ở vùng ngoại ô, đi tới đường phố náo nhiệt.
Thế giới ồn ào hỗn loạn, Triệu Nhất Tửu lại đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó rất mơ hồ, cảm giác không chân thực như chính đề tài này vậy.
Lời bộc bạch vẫn đang hỏi.
Triệu Nhất Tửu bị hỏi hơi phiền, quay đầu liếc nhìn Triệu Mưu đang nghiêm túc lái xe, nói với lời bộc bạch trong lòng: "Nếu ngươi có thể khống chế kịch bản, mà lại hỏi như vậy, chứng tỏ ngươi căn bản không hiểu nhân vật."
Lời bộc bạch: ???
Lời giải thích này nghe quen quen.
"Ví như nói ca ca ta, ngươi hoàn toàn không hiểu. Lần bị thương đó... là hắn cố ý, có lẽ là thuận thế mà làm, nhưng mà, lợi ích nhận được sau đó mới là thứ hắn muốn, khoảng thời gian không vui và uể oải đó, toàn bộ đều là diễn cho Triệu gia xem mà thôi."
Bởi vì một cái chân, khiến Triệu gia nảy sinh tâm lý mắc nợ, cũng càng tin tưởng Triệu Mưu, mới thả quyền cho Triệu Mưu.
Có lẽ vì chỉ đang nói chuyện với một lời bộc bạch hư vô mờ mịt, Triệu Nhất Tửu hiếm khi nói nhiều như vậy.
"Hắn đã sớm đùa bỡn những người kia trong lòng bàn tay, nếu ngươi cầm kịch bản, làm phiền ngươi đừng coi thường ca ca ta. Ta không muốn phá hỏng kế hoạch của hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận