Trò Chơi Suy Diễn

Chương 504: Địa Ngục Của AIlice - Phía sau bụi gai (2)

Như vậy nếu Alice vì đề phòng ngừa có kẻ xâm nhập vào rồi giấu chậu cây hoa hồng ban đầu ở tít sâu bên trong, cách xa hơn nơi mà Tăng Lai gặp Dư Hạnh... Thì điều này cực kỳ vô nghĩa.



Vì trên cơ sở lý thuyết, những người đi tìm chậu cây hoa hồng chưa kịp đến nơi mà Tăng Lai gặp Dư Hạnh thì bọn họ đầu đã biến thành chất dinh dưỡng mất rồi.



Cứ nhìn việc Tăng Lai không phát hiện bất cứ điều gì để rồi bị đồng hoá thì điều đó chứng tỏ hướng suy luận của hắn ta là sai.



"Ý anh là..." Tăng Lai hiểu rõ rồi nhìn Dư Hạnh: "Chậu hoa hồng mà chúng ta cần tìm chỉ ở gần lối vào phải không?" Dư Hạnh lười biếng gật đầu, nhìn thẳng về phía trước. Tăng Lai nhìn theo ánh mắt của hắn. Trong lúc này, hắn ta không biết nói gì hơn.



Đó là một bức tường bụi gai. Các cành gai mọc đan xen với nhau đã chặn kín tạo thành một bức tường dày. Vì vậy bất kỳ ai đi qua đầu tự nhiên nghĩ răng phía sau bức tường đó là đường đi vào chỗ chết. Con đường đi vào chỗ chết và con đường không biết dẫn đến nơi đâu nằm ở bên cạnh nhau. Khi nhìn thấy cảnh tượng này thì bất kỳ ai cũng biết mình nân lựa chọn phía nào. Chính vì thế, nếu. ... Hoa hồng mà Dư Hạnh cần tìm được giấu sau bức tường bụi gai thì đó lại là một nơi lý tưởng để che giấu.



Dư Hạnh đi tới rồi chạm nhẹ vào bề mặt của gai. Hắn chạm rất nhẹ nân gai không thể làm tổn thương ngón tay của hắn.



Dư Hạnh nói: "Alice tạo ra nơi này để bảo vệ hoa hồng của cô ta là sự lựa chọn đúng đắn nhưng việc đó đồng nghĩa với việc mỗi lần cô ta cần lấy ra chậu hoa đó thì cô ra cũng phải đi qua những nơi nhàm chán như thế này."



Người lớn tuổi Dân Cờ Bạc xém chút nữa bị những nơi nhàm chán giết chết: "...." Tăng Lai có vẻ đã nhận ra tính cách tốt bụng của người này chỉ là tạm thời. Dư Hạnh luôn có thể khiến người khác tức chết chỉ vì những lời nói nhỏ nhặt trông có vẻ là do hắn vô tình nói ra. Hắn không hề có bất cứ gánh nặng tâm lý rằng có nên nói những câu như vậy không.



"Cửa ải được tạo ra để làm người khác khó chịu. Còn người tạo ra nó tất nhiên sẽ cố gắng làm mọi cách để giữ lại đặc quyền cho bản thân mình." Dư Hạnh nhìn Tăng Lai một cái. Dư Hạnh có lẽ cũng đoán được lúc này Tăng Lai đang suy nghĩ cái gì. Dư Hạnh khẽ mỉm cười, nụ cười chứa đựng sự ẩn ý rồi nói: "Còn việc nào tuyệt vời hơn là việc nhìn người khác chỉ vì muốn có được một thứ mà cứ tiếp tục bước vào con đường tử thần. Trong khi đó chỉ cần quay đầu lại là đã có được thứ mình muốn?"



Khi vừa dứt lời thì Dư Hạnh đưa chiếc bật lửa trên tay đến gần bụi gai. Ngọn lửa yếu ớt thăm dò tiến gần, trong khoảnh khắc tiếp xúc với bụi gai. .. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội giống như một đám cháy trên cánh đồng.



Lúc đầu ngọn lửa cháy ở nơi Dư Hạnh đặt bật lửa rồi nhanh chóng lan ra xung quanh cho đến khi toàn bộ bức tường gai biến thành màu cam lay động, bùng cháy rực rỡ.



[Bui gai đang bị đốt. Alice đang trên đường chạy đến.] Ngay lúc ngọn lửa đang bùng cháy mạnh mẽ thì lời nhắc nhở của hệ thống xuất hiện. Nhưng Dư Hạnh chỉ nhíu mày một cái rồi cũng không để ý. Dư Hạnh đã biết kết quả này từ trước.



Nhiệt độ nóng cực cao phả vào mặt Dư Hạnh khiến hắn phải lùi lại vài bước rồi im lặng ngắm nhìn cảnh tượng ngọn lửa đốt cháy cả bức tường gai. Cảm nhận được ấm áp của việc nướng bụi gai khiến cơ thể của Dư Hạnh thoải mái hơn nhiều. Chiếc bật lửa trên tay Dư Hạnh đã cháy lâu rồi nên cuối cùng cạn dầu, dập dờn hai cái rồi tắt hẳn.



Những cành gai cùng một chỗ bắt đầu vặn vẹo. Từng cành bụi gai bắt đầu tách nhau ra phát ra âm thanh như tiếng kêu gào không thể nào chịu được đau đớn. Một vài mảnh cành gai và tia lửa rơi xuống đất rồi chúng nhanh chóng nguội đi và biến thành đống tro trắng. Cảnh tượng lúc này có vẻ giống như quá trình chuyển cảnh khi bắt đầu tiến vào thế giới Suy Diễn.



Đường hầm hoa hồng vốn dĩ luôn luôn chìm vào trong bóng tối, lần đầu tiên thực sự đã sáng lên. Những bông hoa hồng rực rỡ ở xung quanh dường như trở yếu đuối trong ánh sáng của ngọn lửa. Không, có lẽ đây là lần thứ hai nó được thắp sáng như vậy. Tóm lại cả hai lần khi đường hầm sáng lên đầu đi kèm với ngọn lửa thiêu đốt và âm thanh nổ tung vang dội truyền đến tận nơi xa như một sự truyền thừa không thể nào đảo ngược.



"Thiên khắc." Tăng Lai nhìn thấy cảnh này rồi thốt lên một câu.



Dư Hạnh khẽ mỉm cười rồi nói: "Quản gia đã từng nói AIlice rất chán ghét ngọn lửa. Vì vậy ở trong lâu đài rất hiếm thấy được những vật có thể đốt cháy. Cho nên chúng ta cũng chỉ tìm thấy một ống mồi lửa không đáng chú ý giữa nhiều vật phẩm. Còn chiếc bật lửa này là tôi mượn được từ chỗ quản gia. Tất cả những điều này đã chứng minh cho việc Alice rất sợ lửa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận