Trò Chơi Suy Diễn

Chương 707: Ước nguyện xưa (3) – Tán gẫu (3)

Và bây giờ Dư Hạnh mới biết rằng sân trong thứ năm được sử dụng để làm chỗ ở cho thầy thuốc Thôi, đại sư. Nói chung đây là nơi ở dành cho những vị khách.



Phòng của đại sư ở ngay bên cạnh phòng của thầy thuốc Thôi. Cửa lớn phòng gã được đóng kín nên cũng không biết có ai ở trong phòng hay không. Trong khi phòng của thầy thuốc Thôi thì cửa mở toang. Một luồng khói màu trắng và mùi thảo dược kỳ lạ lan tỏa trong không khí.



Thầy thuốc Thôi ngồi bên cạnh ấm sắc thuốc. Trước mặt y là một cái bếp nhỏ đang đun sôi nước.



Nhìn thấy bốn người giúp việc đến, thầy thuốc Thôi chỉ cười nhẹ nhàng, hoàn toàn không có dáng vẻ khinh thường với những người hầu.



Cùng là khách đến từ xa nhưng thầy thuốc Thôi khác biệt rất nhiều so với đại sư. Thầy thuốc Thôi rất được lòng mọi người hầu trong phủ. Vì khi chữa bệnh, y nói chuyện với mỗi người rất dịu dàng, công bằng. Có khi thường xuyên khi gặp ai đó mà thầy thuốc Thôi nhớ tên, y còn chủ động đến chào hỏi và nói chuyện vài câu khiến người đó cảm thấy thụ sủng nhược kinh.



Dư Hạnh nhìn thầy thuốc Thôi thêm một cái.



Nhờ sự phúc của Linh Nhân mà bây giờ hắn đã nâng cao cảnh giác với những người có vẻ bề ngoài trông như ánh trăng sáng, dịu dàng và thân thiện. Dù sao thì trên thế giới này có quá nhiều người có khả năng diễn xuất tốt.



Nhận ra ánh mắt của Dư Hạnh, thầy thuốc Thôi quay đầu nhìn sang thì thấy A Quế đang dìu Dư Hạnh đi. Cảnh tượng này khiến y cảm thấy hơi xúc động.



Thầy thuốc Thôi lấy ra một tờ giấy rồi nói với hai chàng trai và A Quế rằng: "Hôm nay lượng thảo dược cần phải thay đổi một chút. Các ngươi dựa theo hướng dẫn mới trên tờ đơn này mà đi lấy cho chúng từ tủ thuốc bên cạnh cho ta."



Lúc này sân trong thứ năm vẫn không phải chỉ có một phòng vô cùng lớn. Nó giống như các sân trong khác, có rất nhiều phòng. Thầy thuốc Thôi được phân cho ba phòng. Một phòng thông thường dùng để chữa bệnh cho người và sắc thuốc. Một phòng dùng để ngủ. Còn một phòng nhỏ hơn và bên trong không có gì khác mà chỉ có một tường đầy ngăn kéo giống như một phòng thuốc dùng để lưu trữ đủ loại dược liệu khác nhau.



Một mình Dư Hạnh ở lại. Khi hắn nghe thấy đơn thuốc có sự thay đổi thì hắn bắt đầu chú ý xem đó có phải là manh mối quan trọng của ngày hôm nay không. Dư Hạnh dự định nhìn kỹ xem bên trên đơn thuốc đang viết những gì.



Nhưng không ngờ rằng hắn lại không được cầm lấy đơn thuốc.



Khi ba người phụ giúp đã đi hết, thầy thuốc Thôi nhìn về Dư Hạnh rồi quan tâm hỏi han: "Ngươi có ổn không? Tại sao ngươi lại đi khập khiễng như vậy? Có phải ngày đó khi ngã xuống thì chân đã va vào đâu rồi không?"



Thầy thuốc Thôi là một thầy thuốc có tâm và dường như y là một người rất nhiệt tình. Nếu Dư Hạnh trả lời đúng vậy có lẽ hắn sẽ phải cuộn quần lên ngay lập tức để thầy thuốc Thôi kiểm tra.



[Tôi đang chống mắt nhìn xem Hạnh định giải thích như thế nào!]



[Mau trả lời đi! Nhanh lên!]



[Bây giờ nhân vật của Hạnh nhập vai là nhân vật phản diện. Không biết về sau này thì nhân vật này có được tẩy trắng không? Ví dụ như cậu ta sẽ bị cảm động bởi thầy thuốc Thôi và Lương ma ma.]



Dư Hạnh cúi xuống xoa nhẹ bắp chân của mình, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn: “Đúng vậy. Lúc đó chân ta bị va phải nên có lẽ hơi bầm tím một chút."



Đúng như vậy, thầy thuốc Thôi không phụ sự mong đợi của mọi người. Thầy thuốc Thôi dẫn Dư Hạnh ngồi xuống ghế và nói: "Cho ta xem chút đi. Nếu vết thương quá nghiêm trọng thì cần phải điều trị."



"A, không cần đâu." Dư Hạnh nhanh chóng giữ chặt tay của thầy thuốc Thôi rồi hơi ngượng ngùng nói: "Ta chỉ là bị bầm tím một chút thôi nên chẳng mất bao lâu là sẽ khỏi. Cũng tại do ta không cẩn thận làm đổ thuốc… Ta cũng coi như đó là một bài học."



Tiểu Cận chưa bao giờ để lộ bản tính thật của cậu ta trước mặt thầy thuốc Thôi và Lương ma ma. Kết quả là cả hai người này đều nghĩ rằng Tiểu Cận là một đứa trẻ đơn thuần tốt bụng nên bọn họ đều thiên vị cậu ta.



Chỉ có thể nói Tiểu Cận rất giỏi trong việc gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ nên cậu ta đã thành công lừa được nhiều người thành thật.



Khi nghe Dư Hạnh nói về việc lỡ tay làm đổ thuốc thì thầy thuốc Thôi thở dài.



"Ngươi chỉ làm đổ một chút nên không gây ảnh hưởng gì đâu. Theo như ta thấy thì thân thể của tiểu thiếu gia quá yếu ớt nên nếu dùng thuốc quá bổ thì sẽ không tốt cho tiểu thiếu gia. Thế nhưng đại sư mới chính là người phụ trách chữa bệnh cho thiếu gia. Mà ý kiến của ta thì đại sư không bao giờ chịu nghe theo, toàn làm theo ý mình. Người này... Thật là một lời khó nói hết."



Dư Hạnh tò mò hỏi: "Nhưng ta nghe nói dưới sự chăm sóc của đại sư thì sức khỏe của thiếu gia đã tốt hơn nhiều so với lúc bị bệnh đúng không?"



"Chỉ là ảo giác mà thôi. Hoặc có thể nói là phép thuật kì lạ đó của đại sư đã phát huy tác dụng." Thầy thuốc Thôi lắc đầu: "Thôi đừng nói đến đại sư nữa. Khi có người của đại sư ở đây thì ngươi phải cẩn thận làm việc. Ngươi đừng gây chuyện khiến đại sư chú ý. Được rồi, ngươi hãy vén ống quần lên để ta xem cho."



Thầy thuốc Thôi vẫn không từ bỏ ý định kiểm tra chân của Dư Hạnh và y đã ngồi xổm xuống rồi trực tiếp bắt đầu kiểm tra cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận