Trò Chơi Suy Diễn

Chương 579: Tang lễ (7) - Ba phương (2)

Triệu Nho Nho suy nghĩ một chút và không tìm ra câu trả lời.



Dư Hạnh nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Nho Nho lúc đầu thì trầm ngâm suy nghĩ, sau đó là xoắn xuýt cuối cùng là chết lặng từ bỏ việc suy nghĩ. Dư Hạnh nhẹ cười một tiếng rồi nói: "Với những manh mối chúng ta đang nắm được thì chúng ta không thể nào đưa ra kết luận chính xác được cho nên chúng ta hãy để vấn đề này sang một bên. Được rồi, chúng ta quay lại tiếp tục phân tích cốt truyện. Mặc dù chúng ta không biết động cơ để bọn họ làm như thế để làm gì nhưng chúng ta vẫn có thể đoán ra được thân phận của bọn họ."



Dư Hạnh vỗ tay nhẹ một cái: "Trong số những người đó thì chỉ có Chu Tuyết là người kéo tôi đi ra khỏi cửa hàng. Còn những người khác thì vùi đầu trong cửa hàng và không hề có ý định ra ngoài. Bọn họ sợ hãi người giấy nên không dám ra đi ra đường phố nhưng bọn họ lại dám chửi mắng người giấy trong cửa hàng. Với hai loại tình huống trái ngược như vậy thì hai người nghĩ đến điều gì?" "Chủ cửa hàng." Lần này là Triệu Nhất Tửu nói: "Cửa hàng là địa bàn của chủ cửa hàng. Vì vậy nếu bọn họ ở lại trong cửa hàng thì người giấy không thể tìm thấy bọn họ." Triệu Nho Nho cảm thấy những gì Triệu Nhất Tửu nói rất có lý: "Đúng vậy. Người giấy chỉ hoạt động trên đường phố và nó không vào cửa hàng tìm người. Điều có nghĩa là người giấy và chủ cửa hàng là hai phe đối đầu với nhau. Ở ngoài đường thì chủ cửa hàng không thể đánh bại người giấy và người giấy cũng không thể xâm nhập vào địa bàn của chủ cửa hàng?”



"Đúng vậy. Đây cũng là suy đoán của tôi." Dư Hạnh cầm lấy một cành cây và nghịch nó trong tay: "Lúc đó tôi chỉ cảm thấy tình trạng của bọn họ không được bình thường cho lắm. Vẻ ngoài của bọn họ trắng hơn so với những người bình thường. Hơn nữa từ lúc đầu quỷ ông lão đã nói với tôi rằng trong số những người đi lạc vào nơi này thì chỉ có hai ba người là cùng tuổi với tôi cũng là cùng tuổi với hai người. Nhưng trong nhóm người mà cùng tuổi với chúng ta nếu tính thêm Chu Tuyết thì có tối thiểu ba người."



"Vì vậy tôi đã lấy lý do là muốn ổi tìm bạn bè rồi nhanh chóng rời rời xa bọn họ." "Tất nhiên lý do đó cũng là ý định thật sự của tôi."



[Hoá ra ngay từ lúc đầu đã có lời nhắc nhở dành cho suy diễn giả rồi!]



[Từ bây giờ tôi sẽ là fan của hắn. Bất cứ khi nào có buổi livestream của hắn thì tôi sẽ tham gia.]



[Năng lực tư duy của Dư Hạnh cũng thường thôi. Mấy người không cần tung hô hắn quá lên như thất]



Triệu Nho Nho nhận ra: "Ồ, nếu như cậu nói thì lúc đầu chủ cửa hàng đã nhắc nhở cậu. Sau đó lại kéo cậu vào trong cửa hàng là để trốn tránh người giấy rồi cuối cùng nhấn mạnh về sự quan trọng của toà âm trạch ở cuối ngõ quỷ... Có lẽ bọn họ muốn người sống như chúng ta đi đến toà âm trạch ở cuối ngõ để giúp bọn họ giải quyết Lưu Bính Tiên và người giấy. Hay nói cách khác là giúp bọn họ loại bỏ mối đe dọa làm phiền bọn họ?"



Dư Hạnh gật đầu: "Có khả năng như cô nói."



"Tôi hiểu rồi. Chủ cửa hàng, người giấy và Lưu Bính Tiên đầu ở trong mối quan hệ đối đầu. Như vậy có ba thế lực. Nhưng tôi vẫn còn một nghỉ vấn cần câu giải đáp." Triệu Nhất Tửu hỏi: "Vậy Chu Tuyết thì sao?"



Triệu Nho Nho nhận ra Dư Hạnh rất giỏi trong việc dẫn dắt người khác đi theo lối suy nghĩ của mình. Bây giờ nhờ Dư Hạnh mà mạch suy luận lúc đầu của cô ấy đã bị phá vỡ khiến suy nghĩ ngày càng rõ ràng hơn. Cô ấy đã nhận ra manh mối mà mình đã bị bỏ sót trước đó: "Chu Tuyết khác biệt so với những người khác. Trước khi chúng tôi bắt đầu tiến vào màn suy diễn thì cô ta là người cuối cùng bước vào con ngõ quỷ. Theo như lời cậu kể lại thì lúc đó chủ cửa hàng đã khen ngợi Chu Tuyết. Và điều quan trọng nhất là khi đó cô ta có thể đi ra ngoài cửa hàng rồi kéo cậu vào trong cửa hàng quan tài." Đúng vậy. Nấu tất cả đầu là chủ cửa hàng thì Chu Tuyết có lý do gì đặc biệt?



Suýt chút nữa thì Dư Hạnh đã nói ra câu “Trẻ con dễ dạy dỗ” nhưng may mà hắn đã kịp thời dừng lại. Dù sao thì Dư Hạnh cũng không muốn bản thân hắn trông như một kẻ kiêu ngạo, không có sự kính trọng nào đối với "đàn chị". Dư Hạnh ho khan hai cái. Hắn cũng không muốn để Triệu Nho Nho suy đoán từng bước nữa mà hắn trực tiếp nói ra suy luận của mình: "Trong mắt chủ cửa hàng thì có lẽ Chu Tuyết cũng giống như chúng ta. Đầu là người ngoài đến từ nơi khác. Vì vậy chủ cửa hàng thật lòng khen ngợi cô ta."



"Vấn đề lớn nhất chính là sự tồn tại của Chu Tuyết. Trong ba thế lực đó thì cô ta thuộc về phe nào?"



"Rõ ràng khi đứng ở trước mặt các chủ cửa hàng thì Chu Tuyết đã không nói thật. Cô ta không chỉ lừa dối tôi mà còn lừa dối cả chủ cửa hàng. Vì vậy Chu Tuyết không thuộc về phe của chủ cửa hàng." "Như vậy chỉ còn lại hai phe là người giấy và Lưu Bính Tiên. Và tôi cảm thấy có lẽ cô ta thuộc về phe người giấy." "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Triệu Nhất Tử ngạc nhiên nhìn về phía Dư Hạnh. Tất nhiên là hắn ta tuyệt đối sẽ không để lộ rõ vẻ ngạc nhiên ở trên khuôn mặt mình. Thế nhưng chỉ với việc Triệu Nhất Tửu đột ngột đặt câu hỏi thì Dư Hạnh cũng đã biết rằng lúc này hắn ta đang cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận