Trò Chơi Suy Diễn

Chương 571: Tang lễ (5) - Đinh dài (4)

Nhưng mà khi không biết rõ tình huống bên trong của căn nhà lớn mà lại dám dùng hình dáng của quỷ để bước vào thì sẽ gây ra một loạt phản ứng dây chuyền không tốt. Đối với bản thân Dư Hạnh thì hắn cũng không quá quan tâm đến vấn đề này. Dù sao thì hắn cũng đã quen với việc tự mình đi tìm đường chết. Nhưng nếu hắn làm như vậy thì có khả năng lớn là Triệu Nhất Tửu và Triệu Nho Nho đang trong căn nhà lớn đó sẽ bị liên lụy do quyết định này của hắn.



Dư Hạnh không bao giờ muốn kéo người khác đi vào đường chết cùng với mình. Đó chính là sự khác biệt giữa tùy ý và hại người.



Và sau khi vào trong căn nhà lớn thì Dư Hạnh sẽ lại biến trở lại thành con người. Như vậy hắn đã lãng phí một khả năng của tế phẩm nên hắn không muốn làm như vậy. Dư Hạnh híp mắt, khoé môi nhấch lên một chút. Trên khuôn mặt của hắn không có biểu cảm gì rõ ràng nhưng người quen chỉ cần nhìn là biết hắn đang lên kế hoạch nào đó.



Liệu có thể trao đổi với người giấy không? Vài giây sau, Dư Hạnh thấy công kích không có kết quả nên hắn vừa né tránh vừa suy nghĩ. Trong đầu Dư Hạnh xuất hiện lại câu hỏi lúc đầu mà người giấy hỏi hắn nên hắn liền nói với người giấy: "Nè, có phải mày không muốn tham dự đám tang của ông chủ Lưu đúng không? Nhưng mà dù sao ông chủ Lưu cũng đã làm những việc đó nên mày không muốn đến thưởng thức đám tang của ông ta à ?"



Nhờ sự giúp đỡ từ những người hàng xóm trong di ảnh ở trong cửa hàng, hắn đã sử dụng những lời nói đó của bọn họ để gọi nhân vật chính trong đám tang là ông Lưu bằng một cách gọi khác. Mặc dù Dư Hạnh không hiểu mình đang nói gì nhưng hắn tin rằng người giấy chắc chắn sẽ hiểu.



Chỉ cần nghe Dư Hạnh chủ động nhắc đến ông chủ Lưu thì người giấy liền dừng lại công kích lại. Cuối cùng hắn cũng đã tìm ra sơ hở để tấn công người giẫy.



Im lặng hai giây, người giấy lạnh lùng hỏi: "Mày cũng căm ghét ông chủ Lưu sao?"



Thật sự có thể giao tiếp với nó! Dư Hạnh híp mắt. Trong lòng thầm nghĩ bản thân hắn thích nhất là có thể giao lưu được với quỷ. Hắn nói: "Đúng vậy, ai mà chả không căm ghét ông ta chứ?"



Thực ra từ thái độ của người giấy thì có thể nhìn thấy người giấy và nhân vật chính trong đám tang là ông chủ Lưu rõ ràng đang ở trong tình trạng đối lập nhau. Lời nói của nó luôn chứa đầy sự căm ghét về ông chủ Lưu. Vì vậy khi có người xuất hiện trong con ngõ nhỏ và muốn đi tới căn nhà lớn đó thì người giấy sẽ nghĩ rằng những người này đến để tưởng nhớ và thờ cúng cái người mà nó ghê tởm chán ghét nhất. Từ đó người giấy sẽ ra tay giết chết người đi dự đám tang của ông chủ Lưu.



Nếu đi sâu vào nguyên nhân thì người giấy không phải căm ghét tất cả mọi người



mà nó chỉ là cảm thấy ông chủ Lưu không xứng đáng có người đến cúng viếng và tưởng nhớ mà thôi.



Vì vậy khi Dư Hạnh đã thử đứng ở góc độ của người giấy và nói chuyện với nó thì người giấy đã dừng việc tấn công hắn lại.



"Vì sao mày không vào xem đám tang của ông ta một chút đi?" Dư Hạnh lợi dụng cơ hội để đảo ngược tình thế và muốn lấy thông tin từ chỗ người giấy.



Người giấy phát ra tiếng giống như đang gào khóc. So với tiếng khóc tang thương trước đó không hề kém hơn: "Tao không thể vào. Tao không muốn vào. Tao không muốn vào!"



Rốt cuộc là mày không thể vào hay không muốn vào? Chấp niệm là một khái niệm dành cho con quỷ đang đứng trước mặt Dư Hạnh và cũng là dành cho những con quỷ khác. Rất nhiều con quỷ bởi vì ám ảnh một điều gì đó khi còn sống nên sau khi chết cũng sẽ không bao giờ bước chân vào đó nữa. Nếu không thì hồn phách sẽ tan biến. Dư Hạnh vỗ vỗ quần áo đang bị nhăn rồi suy nghĩ một chút: "Vậy thì tao sẽ vào thử xem sao? Có chuyện vui thì phải tham dự chứ! Mày có muốn tao thay mặt mày vào xem rồi sau khi tao đi ra sẽ chia sẻ chuyện vui này với mày không?"



Cùng lúc đó, hai cái đầu ló ra ở trên bức tường rào ở bên cổng lớn của toà âm trạch. Khi nhìn thấy Dư Hạnh thực sự hòa bình chung sống với người giấy thì Triệu Nhất Tửu và Triệu Nho Nho đầu sửng sốt. Triệu Nho Nho ngạc nhiên nói nhỏ: "Dư Hạnh đang nói gì với người giấy!?" Triệu Nhất Tửu không trả lời. Chỉ là ánh mắt của hắn ta như muốn nói "Quả nhiên lại là như vậy”.



Hắn ta biết rằng Dư Hạnh luôn có những biện pháp lạ lùng.



Triệu Nhất Tửu dừng lại ý định định ra tay thu hút sự chú ý của người giấy mà quyết định quan sát tình hình của Dư Hạnh. Nếu Dư Hạnh chứng minh được rằng người giấy thực sự có thể được thuyết phục được thông qua giao tiếp thì đó sẽ là một chuyện vui ngoài ý muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận