Trò Chơi Suy Diễn

Chương 431: Địa Ngục Của Alice - Đường ...

Hiện tại tạm thời Dư Hạnh chưa có manh mi về việc rốt cuộc cái động sâu không thấy đáy này sẽ thông đến đâu. Dư Hạnh cảm thấy có lẽ có một nhiệm vụ chi nhánh nào để tìm ra được manh mối đó. Thế nhưng Dư Hạnh và Tăng Lai chưa kịp mở ra các nhiệm vụ chi nhánh có liên quan đến lối đi vào của cái động thì bọn hắn đã tìm được cái động luôn rồi. Chính vì như thế nên đã dẫn đến việc Tăng Lai bị kẹt lại trong cái động đó. Trong khi Dư Hạnh lại không có cách nào để đi theo sau.



Do đó Dư Hạnh chỉ có thể đi xuống tầng một để tìm thêm manh mối. Khi xuống tầng một, hắn nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ vàng.



Lúc này là [20:10] và còn khoảng gần hai giờ nữa là tới mười giờ đêm.



Ban đầu Dư Hạnh dự định trở về phòng và trao đổi thông tin với Tăng Lai, phân tích tình hình của bọn hắn. Nhưng Dư Hạnh cũng không ngờ rằng hôm nay, Dân Cờ Bạc - Tăng Lai lại vô cùng xui xẻo, tự mình đào hố tự mình nhảy xuống. Khi Dư Hạnh quay trở lại tầng ba, hắn đứng trước cửa phòng ngủ của mình một lúc để suy nghĩ về chuyện đời người thì Diệc Thanh đong đưa cây quạt trong tay hỏi: "Hiện tại cậu đang tính làm gì tiếp?"



"Trước hết tôi đi xem đạo cụ kia đã."



Dư Hạnh mở cửa, quan sát bố cục trang trí của căn phòng. Đây là phòng ngủ của Dư Hạnh nhưng dường như đã có người nào đó tiến vào rồi. Hiển nhiên là người đó đã lợi dụng trong khi dùng bữa tối để chạy lên tầng ba rồi tận dụng việc phòng của bọn hắn đều không có khóa cửa để đi vào trong phòng.



Dư Hạnh kiểm tra xem phòng ngủ của mình có bị người đó lật tung lên không.



Nhìn thoáng qua, người tiến phòng hình như còn biết giữ tay chân sạch sẽ, không có phá phách trong phòng hắn. Nhưng khi Dư Hạnh liếc mắt qua giá sách thì hắn phát hiện vị trí mà hắn đã sắp xếp cẩn thận cho mấy cuốn sách đã bị động qua.



Đó là nơi mà Dư Hạnh đã đặt cái hộp gỗ nhỏ chứa đạo cụ ngay trước mặt Tăng Lai. Trước khi Diệc Thanh đưa hộp gỗ nhỏ đó sang bên phòng ngủ của Tăng Lai thì hắn đã căn chỉnh một góc độ chi tiết để đặt cuốn sách xuống. Góc độ đó sẽ đảm bảo rằng hắn sẽ phát hiện ra có người nào đã vào phòng và đụng qua chỗ đó.



Không chỉ giá sách, hắn cũng đánh dấu ở bàn làm việc, ở đèn trên giường. Ví dụ như đặt lại góc đặt đồ trang trí, nếp gấp cụ thể trên ga trải giường nhưng những chỗ đó đều không bị thay đổi.



Điều đó có nghĩa Dư Hạnh không cần biết người đó đi vào phòng ngủ để chiếm phòng hay là lẻn vào phòng nhưng hắn biết chắc rằng người đó có mục tiêu rõ ràng là trực tiếp đi đến nơi mà hắn đã giấu hộp gỗ nhỏ.



Tất nhiên là Dư Hạnh không có đặt hộp gỗ nhỏ ở đó nên người đó chỉ có thể trắng tay mà đi về. Và chuyện này tự nhiên cho thấy một điều rằng... Có người biết Dư Hạnh từng đặt hộp gỗ nhỏ ở đói



Người duy nhất biết được Dư Hạnh đặt hộp gỗ nhỏ ở đó chỉ có Tăng Lai. Thế nhưng hắn ta không thể nào là người vào phòng Dư Hạnh được. Huống hồ Tăng Lai luôn luôn đi cùng với hắn. Hoè và Hoang Bạch đều biết đến sự tồn tại của hộp gỗ nhỏ nhưng Dư Hạnh và Tăng Lai chưa bao giờ nói cho bọn họ biết chính xác nơi hộp gỗ nhỏ được giấu nên hai người đó cũng không thể trực tiếp chạy đến giá sách để tìm được. Ngoại trừ Bạch Diện đã chết thì người có động cơ cao nhất để lẻn vào phòng Dư Hạnh để tìm đồ thì chỉ có ba người: Hàn Tâm Di, Hàn Chí Dũng và Bệnh Tâm Thần.



Đóng cửa phòng, Dư Hạnh bình chân như vại ngồi ở mép giường: "Diệc Thanh, anh giúp tôi đem hộp gỗ nhỏ cầm về đi."



Dư Hạnh dám cá rằng lúc đó vì đảm bảo an toàn mà đem hộp gỗ nhỏ để trong phòng Tăng Lai thì khả năng chín mươi phần trăm nó vẫn chưa bị ai đánh cắp.



Diệc Thanh cũng không quan tâm đến việc Dư Hạnh dám sai bảo hắn ta. Dù sao thì đa số thời điểm thì con quỷ Nhiếp Thanh này thường rất dễ tính. Diệc Thanh biến thành làn khói xanh trôi qua cửa sổ rồi nhanh chóng cầm về một chiếc hộp gỗ nhỏ.



Dư Hạnh nhận lẫy chiếc hộp gỗ nhỏ. Trong khi cắm chìa khóa vào lỗ khóa để mở chiếc hộp gỗ đó ra thì hắn nói: “Quả nhiên là như vậy. Người l°ền vào phòng tôi biết được nơi tôi giấu chiếc hộp này là do có được thông tin đến từ Tăng Lai. Thế nhưng người đó chỉ nhìn thấy tôi đặt chiếc hộp đó ở đâu thôi. Cho nên khi Tăng Lai không biết đến việc tôi đã đem cái hộp để ở phòng hắn ta cho nên người đó sẽ không có cách nào biết được.”



“Ồ?” Diệc Thanh ngồi trên ghế rồi sửa lại mái tóc dài rơi áo, nói: “Nghe cách nói của cậu... Thì cậu nghĩ rằng có người đã đặt tai mắt ở trên người Tăng Lai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận